[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 27
Căn phòng chìm vào im lặng. Một lát sau, Tạ Oánh Thảo mới hỏi: “Vậy rốt cuộc cha mẹ cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý thì đồng ý, nhưng cha mẹ tớ nói sẽ không cho tiền mua nhà.” Tống Quân thở dài: “Bọn tớ chỉ có thể tự lo liệu.”
Tạ Oánh Thảo ngẩn người, nhớ đến Tống Quân còn có một em trai đang học đại học, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Như hiểu được ý của Tạ Oánh Thảo, Tống Quân có chút oán trách: “Thực ra tớ cũng hiểu ý cha mẹ. Từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng dành cho em trai tớ. Thấy tớ không kiếm được chồng giàu có, họ nói thẳng là không cho tiền mua nhà, chẳng giúp gì cả. Chắc chắn họ sẽ mua nhà cho em trai tớ.”
Tạ Oánh Thảo vỗ vai an ủi cô.
Mắt Tống Quân đỏ hoe: “Xin lỗi Oánh Thảo, tớ không nên làm cậu mất hứng. Sau này cậu cưới chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn tớ, Nghiêm Từ Mộc là người tốt. Đến lúc đó anh ấy có đến dự đám cưới của tớ không?”
“Đến chứ.” Tạ Oánh Thảo gật đầu: “Bọn tớ sẽ đến cùng nhau, không thể vắng mặt trong đám cưới của bạn thân nhất được.”
“Cảm ơn cậu, đồ ngốc!” Tống Quân cười lớn, ôm Tạ Oánh Thảo: “Tớ biết cậu là tốt với tớ nhất!”
Tạ Oánh Thảo thay váy ra, mặc lại quần áo của mình. Hai người đi ra phòng khách. Đi ngang qua phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng Trình Chí Cương đang chơi game, thỉnh thoảng lại cãi nhau với đồng đội.
“Chí Cương đi làm phải chạy doanh số, vất vả lắm, nên anh ấy chơi game hay gì, tớ cũng kệ.” Tống Quân nói: “Dù sao cũng phải để anh ấy có không gian giải tỏa.”
Tạ Oánh Thảo gật đầu, không chắc nếu Nghiêm Từ Mộc cứ chơi game cả ngày như vậy, cô có chịu được không. Về kinh nghiệm tình trường, cô không thể so với Tống Quân.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Tống Quân kể sơ qua về việc chuẩn bị đám cưới.
“Đám cưới của bọn tớ được tổ chức theo tiêu chuẩn thấp nhất.” Tống Quân cười: “Tuy thuê công ty tổ chức tiệc cưới, nhưng nhiều việc bọn tớ vẫn phải tự làm. Trừ việc trang trí hội trường, MC đám cưới… ra, còn lại như hoa tươi, bọn tớ đặt ở tiệm quen, rẻ hơn nhiều.”
Tạ Oánh Thảo chăm chú lắng nghe. Cô không có kinh nghiệm gì về đám cưới, tuy đã dự vài lần, nhưng chỉ thấy đẹp thôi, chứ không biết tốn kém thế nào.
“Những thứ cần thiết khác, như xe hoa, bọn tớ đi thuê. Thiệp mời, bánh kẹo, bọn tớ tự đi mua sỉ ở chợ.” Tống Quân không hề thấy ngại ngùng khi chia sẻ những điều này với bạn thân.
“Wow, hai người giỏi thật đấy!” Tạ Oánh Thảo thán phục: “Tớ cứ tưởng mấy thứ đó đều có sẵn.”
“Nhà người ta có họ hàng, bạn bè giúp đỡ mua mấy thứ này, nhưng bọn tớ thì không. Cha mẹ tớ thì khỏi nói rồi. Chí Cương mồ côi cha, cha dượng thì tái hôn, không đến dự đám cưới. Mẹ anh ấy bận buôn bán, không có thời gian lo mấy việc này, nên bọn tớ phải tự liệt kê danh sách, cố gắng mua đồ rẻ.”
“Ra là vậy…”
“Vì bọn tớ chưa mua nhà, nên không sắm sửa gì nhiều. Chủ nhà cũng không muốn cho bọn tớ thuê nhà làm phòng cưới, phải năn nỉ mãi mới được, nhưng ông ấy yêu cầu không được sinh con trong nhà, nên bọn tớ lại phải lo mua nhà hoặc chuyển nhà.”