[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 26
Hôm sau đi làm, Nghiêm Từ Mộc không còn ở công ty nữa. Tuy Tạ Oánh Thảo là quản lý, nhưng không vội chuyển vào phòng làm việc riêng, vẫn ngồi ở khu vực làm việc chung, bận rộn như trước.
Cô nhanh chóng nhận ra làm quản lý không dễ dàng chút nào. Ngày nào cũng có hàng tá việc lớn nhỏ cần cô giải quyết. Cách gọi của mọi người cũng từ “trợ lý Tạ” thành “quản lý Tạ”. Dù Tạ Oánh Thảo liên tục nói mình vẫn chỉ là nhân viên, nhưng mọi người vẫn gọi cô như vậy.
“Quản lý Tạ, giấy A4 sắp hết rồi, đây là đơn xin mua, chị ký giúp em với.”
“Quản lý Tạ, lương tháng trước của em bị thiếu thưởng, chị xem giúp em với.”
“Quản lý Tạ, khách hàng này vi phạm hợp đồng, giờ tôi phải làm sao?”
“Quản lý Tạ, mai bạn em cưới, trưa nay em phải đi ăn cỗ, em xin nghỉ một lát được không ạ?”
…
Những việc vụn vặt cứ liên tiếp kéo đến. Trước đây, khi còn là trợ lý, tuy cũng phải xử lý những việc tương tự, nhưng bây giờ khối lượng công việc của cô tăng lên gấp bội, vì cô vừa là quản lý vừa kiêm luôn nhiệm vụ của trợ lý. Trước đây, cô chỉ cần báo cáo lên sếp, để sếp quyết định, còn bây giờ cô phải tự mình phán đoán, quyết định, áp lực rất lớn.
Đến tối tan làm, Tạ Oánh Thảo mệt mỏi rã rời.
Điện thoại reo, cô uể oải nghe máy: “A lô!”
“Anh ở dưới công ty, anh đón em về.” Giọng Nghiêm Từ Mộc vang lên.
Tạ Oánh Thảo lập tức ngồi dậy. Cô bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Bây giờ cô và Nghiêm Từ Mộc không còn là bạn học, cũng không phải đồng nghiệp, càng không phải là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới, cũng không thể ngày nào cũng gặp nhau vì công việc. Dường như từ giờ phút này, cô mới thực sự ngang hàng với Nghiêm Từ Mộc trong chuyện tình cảm.
“Em mệt quá…” Cô than thở.
Nghiêm Từ Mộc cười khẽ: “Anh biết, ngày đầu làm quản lý chắc chắn có rất nhiều việc. Anh còn lo em không thích nghi được, xem ra em làm tốt lắm. Thưởng cho em, anh mời em đi ăn.”
Tạ Oánh Thảo hừ một tiếng: “Đáng lẽ em phải mời anh mới đúng chứ, em được thăng chức rồi mà, haha. Với lại, anh nghỉ việc đột ngột như vậy, theo hợp đồng thì phải báo trước một tháng, chắc công ty không trả anh nhiều lương đâu, không bị trừ là may rồi.”
Nghiêm Từ Mộc ừ một tiếng, rồi nói: “Nhưng anh cũng không đến nỗi không có tiền mời bạn gái ăn cơm.”
Tạ Oánh Thảo vừa xách túi vừa nói: “Thôi được rồi, Nghiêm đại gia, hôm nay mình đi chợ, về nhà em nấu cơm, giờ này chắc cha em chưa nấu đâu, để em gọi cho ông ấy.”
“Được, em nấu cho anh ăn à?” Nghiêm Từ Mộc vui vẻ hỏi.
“Em vào thang máy rồi, lát nữa nói chuyện tiếp.” Tạ Oánh Thảo cúp máy.
Cô xuống dưới nhà, xe của Nghiêm Từ Mộc đang đỗ bên đường. Đây là lần đầu tiên hai người công khai gặp nhau bên ngoài. Cổng công ty có rất nhiều đồng nghiệp qua lại, nhưng giờ Tạ Oánh Thảo không cần phải bận tâm đến họ nữa. Cô mở cửa, lên xe. Vài nữ đồng nghiệp nhìn thấy, tỏ vẻ ngưỡng mộ.