[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 22
Tạ Oánh Thảo giật mình, chưa kịp nói gì, Nghiêm Từ Mộc đã nằm xuống cạnh cô. Cô hơi ngại, ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh trong bóng tối: “Anh ra sofa phòng khách ngủ đi, chúng ta ngủ chung thế này không tiện.”
“Có gì mà không tiện.” Nghiêm Từ Mộc kéo cô nằm xuống, cười nói: “Anh đâu làm gì em.”
Tạ Oánh Thảo vẫn do dự: “Vẫn không ổn lắm…”
Nghiêm Từ Mộc đặt tay lên trán cô, thấy cô bắt đầu sốt, anh đắp chăn cẩn thận cho cô: “Em sốt rồi, lại vừa uống thuốc, người anh nóng lắm, nằm cạnh em cho em toát mồ hôi, mai là khỏi thôi.”
Đầu óc Tạ Oánh Thảo hơi choáng váng, lại thêm đau đầu, đành ngoan ngoãn nằm xuống. Ban đầu cô còn hơi lo lắng, sợ Nghiêm Từ Mộc thừa dịp say rượu làm gì đó, nhưng thấy anh không có động tĩnh gì, cô mới yên tâm, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nghiêm Từ Mộc cảm thấy người con gái bên cạnh càng lúc càng nóng, như sắp bốc cháy. Tạ Oánh Thảo cuộn tròn trong chăn, bắt đầu toát mồ hôi. Cô theo bản năng muốn đạp chăn ra, nhưng bị Nghiêm Từ Mộc nhanh tay giữ lại.
“Đến lúc ốm cũng không chịu ngoan.” Chăn không rộng lắm, anh chỉ cần buông tay là chăn sẽ bị cô đạp thủng một lỗ, nửa người cô lại nằm ra ngoài.
Nghiêm Từ Mộc đành phải vòng tay qua người Tạ Oánh Thảo, giữ chặt chăn bên kia, đề phòng cô đạp ra. Cách này khá hiệu quả, dù Tạ Oánh Thảo ra nhiều mồ hôi, nhưng chăn vẫn được giữ nguyên.
Nghiêm Từ Mộc cứ thế ôm Tạ Oánh Thảo ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Tạ Oánh Thảo tỉnh dậy rất sớm. Cơn sốt đã giảm, cô thấy hơi khô miệng, muốn dậy rót nước, nhưng lại không thể ngồi dậy. Cô mở mắt ra, thấy mình đang nằm gọn trong lòng Nghiêm Từ Mộc. Một tay anh gối lên cổ cô, tay kia vòng qua người cô, áp vào lưng cô, ôm cô rất chặt.
“Nghiêm Từ Mộc…” Tạ Oánh Thảo khẽ gọi, cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay anh. Nhưng anh ôm chặt quá, cô không thể nào thoát ra được. Người anh ấm áp, hơi thở sạch sẽ phả vào mặt cô, khiến mặt cô đỏ bừng.
Nghiêm Từ Mộc cũng tỉnh dậy, cúi đầu nhìn Tạ Oánh Thảo: “Em dậy rồi à? Sao mặt vẫn đỏ thế, hết sốt chưa?” Anh đưa tay sờ trán cô, thấy nhiệt độ vẫn hơi cao, liền áp trán mình lên trán cô để kiểm tra.
Tạ Oánh Thảo cảm thấy cả người nóng ran. Khoảng cách gần gũi, tư thế thân mật thế này, dù đang yêu nhau, cô vẫn hơi ngại ngùng, nhưng lại không nỡ đẩy anh ra, cô thích cảm giác được anh ôm.
“Em… em hết sốt rồi.” Tạ Oánh Thảo đỏ mặt: “Anh buông em ra đi.”
Nghiêm Từ Mộc nhận ra sự e thẹn của cô, càng muốn trêu chọc, không những không buông ra mà còn ôm cô chặt hơn.
“Oánh Thảo…” Anh thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm thấp, quyến rũ: “Em có muốn mỗi sáng thức dậy đều được anh ôm như thế này không?”
Tạ Oánh Thảo cảm thấy mình như sắp bốc cháy, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cô lấy tay che ngực, khẽ đẩy anh: “Anh buông ra đi…”
Làm sao Nghiêm Từ Mộc có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hơi thở anh trở nên nóng bỏng, phả vào tai cô: “Mình cưới nhau đi.”