[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 20
Dù Nghiêm Từ Mộc nói không cần cầu kỳ, Tạ Oánh Thảo vẫn đi làm tóc, chọn một chiếc váy dài dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng. Nghiêm Từ Mộc đến đón cô, cũng hơi bất ngờ.
“Anh rút lại lời nói lúc trước.” Nghiêm Từ Mộc tủm tỉm nhìn cô: “Con gái trang điểm lên trông cũng xinh đấy.”
Tạ Oánh Thảo hết nói nổi với lời khen vụng về này. Tống Quân dặn, lần đầu gặp mặt, lại hẹn ở nhà hàng, không cần mang quà cáp gì, chỉ cần ăn mặc chỉn chu là thể hiện sự tôn trọng đối phương. Dù mẹ chồng tương lai có thích cô hay không, chỉ cần cô giữ đúng lễ nghĩa thì cũng không có gì phải áy náy. Không cần trang điểm đậm, nhưng ít nhất mặt mũi phải tươi tắn, môi hồng hào, như vậy trông mới có sức sống.
Dọc đường đi, Tạ Oánh Thảo im lặng không nói gì. Nghiêm Từ Mộc nhìn khuôn mặt cau có của cô, bèn lên tiếng: “Oánh Thảo, anh kể em nghe một câu chuyện nhé.”
“Chuyện gì?” Tạ Oánh Thảo chưa kịp phản ứng.
“Em biết chuyện Na Tra đánh chết con trai thứ ba của Long Vương chứ?” Nghiêm Từ Mộc chậm rãi kể.
Tạ Oánh Thảo gật đầu, những câu chuyện kinh điển này dĩ nhiên cô đã nghe nhiều lần.
“Long Vương biết chuyện thì nổi giận, lên thiên đình tìm Lý Tịnh tính sổ.” Nghiêm Từ Mộc nói tiếp.
“Ừ, em biết, sau đó Lý Tịnh không giao Na Tra ra, Long Vương bèn tập hợp tứ hải Long Vương, làm ngập thiên đình, Na Tra đành phải móc xương trả cha, tự vẫn.” Hồi bé xem đến đoạn này cô thấy rất thương Na Tra.
Khóe miệng Nghiêm Từ Mộc nhếch lên: “Em nói đúng, nhưng thực ra lúc đó Long Vương có nói, nếu Lý Tịnh bồi thường thì chuyện này có thể giải quyết riêng.”
“Hả?” Tạ Oánh Thảo tò mò nhìn Nghiêm Từ Mộc, thấy hứng thú: “Sao lại thế được?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Từ Mộc nghiêm túc gật đầu. “Dù sao Lý Tịnh cũng là quan to, đền mạng cho con trai Long Vương cũng không phải vấn đề lớn.”
Tạ Oánh Thảo càng tò mò, nhìn anh chăm chú: “Vậy sao Long Vương vẫn làm ầm lên?”
Nghiêm Từ Mộc thở dài: “Vì lúc đánh nhau với con trai Long Vương, Na Tra vô tình giết chết rất nhiều tôm binh cua tướng.”
“Á?” Tạ Oánh Thảo trố mắt, vẻ mặt hoang mang.
Nghiêm Từ Mộc thích vẻ ngơ ngác của cô, mỉm cười hỏi: “Em biết tôm binh ở đâu ra không?”
Tạ Oánh Thảo thành thật lắc đầu: “Không ạ.”
“Thanh Đảo.” Nghiêm Từ Mộc cười đầy ẩn ý.
“…”
Trong xe im lặng hồi lâu, Tạ Oánh Thảo bỗng cười phá lên: “Haha, tôm Thanh Đảo… haha… một con ba mươi tám… haha… Nghiêm Từ Mộc, anh thật là… haha… sau này không được cười em nhé… haha… Lý Tịnh có bán cả gia sản cũng không đền nổi… haha…”
Cô cười đến chảy cả nước mắt.
Nghiêm Từ Mộc để mặc cô cười, cuối cùng mới nhắc nhở: “Cẩn thận, son môi lem hết rồi kìa.”
“Haha… không nhịn được… ” Tạ Oánh Thảo càng nghĩ càng buồn cười: “Na Tra đánh nhau với con trai Long Vương, chết bao nhiêu tôm binh… haha… Cứu mạng, hàm em sắp rớt rồi…”