[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 19
Ngày tháng dần trở lại bình thường. Tuy Tạ Oánh Thảo vẫn giữ khoảng cách nhất định với Nghiêm Từ Mộc ở công ty, nhưng hai người vẫn lén nhắn tin, gặp nhau thì mỉm cười, tối tan làm lại tranh thủ tránh mặt đồng nghiệp để cùng về. Những ngày này thật yên bình và ngọt ngào.
Tạ Oánh Thảo gói ghém mỹ phẩm mua ở Thái Lan, gửi chuyển phát nhanh cho mẹ. Tối đó, vừa ăn cơm xong, cô nhận được điện thoại của mẹ. Cô vừa nghi ngờ tốc độ chuyển phát nhanh sao lại thần tốc đến vậy, vừa chạy vào phòng, đóng cửa lại nghe điện thoại. Cha Tạ đang nấu cơm trong bếp nên không để ý.
Vừa bắt máy, giọng mẹ cô đã vội vàng vang lên: “Oánh Thảo, cuối cùng con cũng nghe máy. Tuần trước mẹ gọi cho con mãi không được, cứ sợ con có chuyện gì.”
Tạ Oánh Thảo thường gọi điện cho mẹ vài lần mỗi tháng. Lúc đi Thái Lan, cô đổi sang sim Thái, sim Việt Nam vẫn để trong túi không dùng, về nước mới đổi lại, nên mẹ cô gọi không được.
“Ối, con xin lỗi mẹ.” Tạ Oánh Thảo vội vàng giải thích.
“Không sao là tốt rồi.” Mẹ cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hỏi han tình hình của cô: “Công việc thế nào?”
“Dạ ổn ạ, vẫn như vậy.” Tạ Oánh Thảo cười: “Công việc quen rồi, mẹ đừng lo.”
“Tốt rồi.” Ở xa nhau, bình thường ít khi gặp mặt, mẹ cô vẫn hơi lo lắng: “Có bạn trai chưa? Cha con chẳng quan tâm gì đến chuyện giới thiệu đối tượng cho con cả.”
Tạ Oánh Thảo do dự, không biết có nên nói chuyện của cô và Nghiêm Từ Mộc cho mẹ biết không. Đầu dây bên kia không nghe thấy cô trả lời, tưởng cô vẫn chưa có bạn trai, liền nói tiếp: “Mẹ có mấy người bạn cũ, hay là mẹ nhờ họ tìm xem có chàng trai nào phù hợp giới thiệu cho con nhé.”
“Không, không cần đâu mẹ!” Tạ Oánh Thảo vội ngăn lại: “Con có bạn trai rồi!”
Mẹ cô có vẻ ngạc nhiên, rồi vui mừng hỏi: “Vậy à? Là người như thế nào?”
“Là bạn học cấp ba của con.”
“Bạn học cấp ba?” Mẹ cô hình như đang cố nhớ lại, một lúc sau mới hỏi: “Bạn cấp ba của con mẹ không quen lắm, chỉ nhớ mỗi Tống Quân… Haiz, hồi cấp ba mẹ không quan tâm con nhiều, mẹ xin lỗi nhé Oánh Thảo.”
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Tạ Oánh Thảo thi đại học ở cùng thành phố với mẹ, nên mấy năm đại học, mẹ cô thường xuyên chăm sóc cô, cũng hy vọng cô ra trường sẽ ở lại đó, nhưng cuối cùng Tạ Oánh Thảo vẫn chọn quay về sống cùng cha.
“Không sao đâu mẹ.” Tạ Oánh Thảo an ủi mẹ. Mấy năm nay, mẹ cô vẫn luôn áy náy về chuyện này: “Đều qua rồi.”
“Có dịp thì dẫn chàng trai đó về cho mẹ xem nhé.” Mẹ cô nói: “Mẹ cũng muốn xem con gái mẹ chọn người thế nào, mẹ xem mặt giúp con.”
“Vâng ạ.” Tạ Oánh Thảo ngoan ngoãn đáp.
Cúp điện thoại, Tạ Oánh Thảo vẫn cầm máy ngẩn người. Mẹ cô là một phụ nữ rất mạnh mẽ, vừa chăm lo gia đình vừa giỏi giang trong công việc, mọi việc đều quán xuyến tốt. Bà không chỉ vun vén gia đình đâu vào đấy mà còn gây dựng được sự nghiệp riêng. Nhưng bà nội lại luôn cho rằng phụ nữ phải kín đáo, nên ở nhà chăm sóc gia đình, không nên ra ngoài làm việc, nên mẹ cô và bà nội thường xuyên bất hòa. Bà nội còn nói những điều không hay với cha cô, khiến cha mẹ cô cãi nhau. Cuối cùng, mẹ cô tức giận, quyết định ly hôn, rời khỏi thành phố, đến nơi khác lập nghiệp và định cư.