[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 18
Một ngày trước khi về nước, đoàn được đưa đến khu mua sắm miễn thuế. Mọi người đẩy xe đẩy, tay xách nách mang, lũ lượt kéo vào đại sảnh. Lực lượng mua sắm chủ yếu là các chị em, cánh đàn ông thì loanh quanh ở khu vực điện tử. Đồ cho chị em thì nhiều vô kể, nào là quần áo, giày dép, mỹ phẩm, túi xách…
Vừa vào cửa là khu vực mỹ phẩm và nước hoa, bên trong đã chật kín người, đặc biệt là quầy L’Oréal vì nghe nói mua ở đây rẻ nhất. Các chị em như bị cuốn vào cơn lốc mua sắm, ai nấy tay xách nách mang, bình to bình nhỏ chất đầy xe đẩy. Khu vực vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt như chợ. Chỉ một lát sau, xe đẩy của ai cũng đầy ắp, khiến người ta không khỏi thán phục sức mua của khách du lịch Trung Quốc.
Nghiêm Từ Mộc và Hứa Thúc đứng ngoài đám đông, há hốc mồm nhìn cảnh tượng hỗn loạn này.
Hứa Thúc huých tay Nghiêm Từ Mộc: “Này, mỹ phẩm này không cần tiền à? Nhìn họ mua như rau ngoài chợ vậy.”
Nghiêm Từ Mộc sờ mũi: “Ừm…”
Hứa Thúc thấy Trần Yến Yến đang vui vẻ bỏ mỹ phẩm vào xe đẩy, nhăn nhó: “Tôi thấy mỗi lọ cũng mấy trăm… toàn bốn con số, lấy vợ hoang phí thế này thì ai nuôi nổi.”
Nghiêm Từ Mộc liếc nhìn anh ta, định nói gì đó nhưng lại thôi. Tạ Oánh Thảo vừa xách một giỏ đầy đồ, định đi lấy giỏ mới, nghe thấy lời Hứa Thúc, liền dừng lại nhìn anh ta.
“Yên tâm đi.” Tạ Oánh Thảo nói thẳng: “Những cô gái có khả năng chi tiêu thế này không thèm nhìn đến loại đàn ông như anh đâu.”
Hứa Thúc nghẹn họng, ấp úng mãi không nói được câu nào. Bình thường thấy Tạ Oánh Thảo ít nói, không ngờ hôm nay lại sắc sảo đến vậy. Mặt anh ta hơi nóng lên, cố cãi: “Trợ lý Tạ, cô nói vậy không đúng đâu, sống phải tiết kiệm chứ.”
Tạ Oánh Thảo nhìn thẳng vào anh ta: “Bình thường bọn tôi rất tiết kiệm. Anh có biết Trần Yến Yến mua mấy thứ đó cho ai không? Ngoài phần của cô ấy ra, còn có phần của mẹ, chị gái, chị dâu nữa. Nếu anh thật lòng yêu cô ấy, biết đâu cô ấy còn mua cả cho mẹ anh nữa. Cô gái hiểu chuyện, biết nghĩ cho người khác như vậy không nhiều đâu. Hơn nữa, cô ấy có tiêu tiền của anh đâu mà anh ý kiến?”
Mặt Hứa Thúc đỏ bừng, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lời nào thích hợp. Nghiêm Từ Mộc vội vàng ra hòa giải: “Oánh Thảo, em mua gì thế?”
Tạ Oánh Thảo lập tức chuyển hướng chú ý, cô vốn chỉ có thể tập trung vào một việc một lúc: “À, em mua vài bộ. Đây là của em, đây là của mẹ em, đây là của Tống Quân, còn có cái này…” Cô nhăn mặt: “Anh cầm về tặng mẹ anh đi. Đã nói là đi du lịch mua quà, em thấy anh chưa mua gì cho người nhà cả.”
“Em thật chu đáo.” Nghiêm Từ Mộc khen: “Đúng là vợ anh.”
Tạ Oánh Thảo hơi ngại: “Vợ với chả vợ, còn chưa cưới mà! Ai bảo trước đây em ăn của anh nhiều bữa cơm như vậy, mua quà đáp lễ cũng là chuyện nên làm. Mà em mua nhiều đồ lắm, tốn kha khá đấy, anh không có suy nghĩ giống anh kia chứ?” Cô liếc xéo Hứa Thúc.
Hứa Thúc bất đắc dĩ nhìn cô.
Nghiêm Từ Mộc lại đưa cho Tạ Oánh Thảo một chiếc giỏ: “Dĩ nhiên là không, anh thích nhìn em tiêu tiền, em vui là anh vui.”