[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 17
Hôm sau đến bãi biển Pattaya, Tạ Oánh Thảo mặc sẵn đồ bơi bên trong. Lam Nhã dẫn mọi người đi tàu cao tốc ra đảo. Ai ngờ lúc xếp hàng lại mưa to, lên tàu thì gió lớn suýt thổi bay người, ô cũng chẳng che được gì. Đến đảo, ai nấy đều ướt sũng, lạnh run cầm cập, nhưng cũng nhanh chóng được nắng hong khô. Những người đến từ vùng ôn đới đều bất ngờ trước sự thay đổi chóng mặt của thời tiết, chỉ biết cười trừ.
Bãi biển Pattaya đẹp y như lời đồn, nước biển trong vắt, bãi cát trắng mịn. Mọi người thay đồ bơi xong liền ào xuống biển. Tạ Oánh Thảo cởi bỏ lớp áo ngoài, để lộ bộ đồ bơi bên trong. Cô chọn kiểu dáng kín đáo, không hở hang nhiều, nhưng đôi chân thon dài vẫn rất thu hút. Nghiêm Từ Mộc huýt sáo, mặc quần bơi đứng cạnh cô: “Em gái, cho anh xin số điện thoại được không?”
“Đi chỗ khác chơi đi…” Anh chàng này lại trêu cô nữa rồi. Tạ Oánh Thảo búi tóc lên cao, nhảy xuống biển.
Thời tiết oi bức, nước biển ấm áp, xuống nước rồi chẳng muốn lên nữa. Tạ Oánh Thảo bơi không giỏi, chỉ dám vùng vẫy ở chỗ nước nông. Nghiêm Từ Mộc thấy vậy liền đề nghị dạy cô bơi. Biển ở đây khá lặng sóng, Tạ Oánh Thảo do dự một chút rồi đồng ý. Nghiêm Từ Mộc bảo cô nằm sấp xuống nước, anh dùng tay đỡ bụng cô, hướng dẫn cô cách quạt tay và đạp chân. Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi như vậy, Tạ Oánh Thảo cảm nhận được hơi ấm từ tay anh, mất thăng bằng, ngã xuống nước, uống một ngụm nước biển mặn chát.
Nghiêm Từ Mộc vội vàng kéo cô dậy, ôm lấy eo cô: “Đừng căng thẳng.”
Cơ thể hai người kề sát, làn da tiếp xúc trực tiếp khiến Tạ Oánh Thảo càng thêm căng thẳng, lại ngã xuống nước lần nữa. Lần này cô không muốn uống nước biển nữa, bèn ôm chặt lấy Nghiêm Từ Mộc, gần như dính chặt vào người anh.
Cơ thể Nghiêm Từ Mộc cứng đờ, nét mặt trở nên kỳ lạ.
Đợi Tạ Oánh Thảo đứng vững trong nước, Nghiêm Từ Mộc nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút. Tạ Oánh Thảo tưởng anh giận, hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, tại em vụng về quá…”
“Không phải…” Nghiêm Từ Mộc ngâm mình xuống nước, cười khổ: “Là tại anh không đủ kiên định.”
Tạ Oánh Thảo ngẩn người một lúc mới hiểu anh nói gì, mặt đỏ bừng, bơi ra xa anh một chút, nhưng cũng không dám đi quá xa, vẫn giữ một khoảng cách vừa phải. Bỗng có ai đó chạm vào lưng cô. Cô quay lại thì thấy một người nước ngoài đang nhìn mình.
“Cô có muốn tôi dạy cô bơi không?” Người đàn ông nháy mắt xanh, thân thiện hỏi bằng tiếng Anh.
“À, không cần đâu, cảm ơn anh!” Là nhân viên của một công ty nước ngoài, nói vài câu tiếng Anh với cô không thành vấn đề.
Người đàn ông mắt sáng lên: “Cô nói tiếng Anh giỏi đấy, đáng khen!”
“Cảm ơn anh!” Tạ Oánh Thảo mỉm cười.
“Tôi là Jimmy, rất vui được gặp cô.” Người đàn ông có vẻ muốn bắt chuyện, không có ý định rời đi, tiếp tục nói: “Tôi là người Anh, nhưng lớn lên ở Mỹ, dạo này đang đi du lịch. Cô là người Trung Quốc hay Nhật Bản?”
“Người Trung Quốc.” Tạ Oánh Thảo có hỏi gì đáp nấy, không nhận ra ý định tán tỉnh của người đàn ông, vẫn nhiệt tình trò chuyện.