[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 16
Tạ Oánh Thảo hơi hồi hộp nhìn lên sân khấu.
Vài cô gái dáng người tuyệt mỹ, eo thon ngực nở bước ra, trang phục trên người khá kiệm vải, nhưng những chỗ cần che vẫn được che kín, thoạt nhìn không khác gì các người đẹp trong cuộc thi hoa hậu. Các cô gái nhảy một lúc, bỗng một người vẫy tay với một chàng trai ngồi hàng đầu tiên, mời anh ta lên sân khấu hỗ trợ biểu diễn. Chàng trai trẻ chưa hiểu chuyện gì, ban đầu còn lưỡng lự, nhưng sau khi được các cô gái nài nỉ, lại nghĩ trước mặt bao nhiêu người chắc cũng không có chuyện gì, nên bước lên sân khấu.
Một cô gái có dung mạo và khí chất đặc biệt nổi bật bảo chàng trai đứng phía sau, vòng tay qua eo cô. Họ nhảy cùng nhau được vài nhịp, cô gái kéo tay chàng trai đặt lên ngực mình. Chàng trai hơi lúng túng, định rút tay lại, nhưng cô gái ra hiệu anh ta cứ tiếp tục. Anh ta không nhịn được khẽ chạm vào, cảm giác mềm mại, đàn hồi, khiến anh ta mạnh dạn xoa nắn. Khán giả phía dưới cười ồ lên.
Chàng trai đã hoàn toàn hết ngại ngùng. Dù sao cũng chỉ là biểu diễn, tiện nghi không chiếm thì phí, tay anh ta không ngừng xoa nắn, như đang nhào bột. Cô gái kia từ từ kéo chiếc quần lót nhỏ xuống.
“…!” Tạ Oánh Thảo vội vàng che mắt. Phía dưới của cô gái kia… Thì ra đây là người chuyển giới, xinh đẹp như vậy, thật khó tưởng tượng. Cô vừa sợ vừa tò mò, hé mắt nhìn qua kẽ tay.
Nghiêm Từ Mộc chỉ cười, kéo tay cô xuống, chỉ ra xung quanh. Không ai tỏ vẻ xấu hổ, trong bầu không khí này, mọi thứ trên sân khấu chỉ là một màn trình diễn.
Chàng trai đứng phía sau không thấy chuyện gì xảy ra phía trước, chỉ cảm thấy cô gái kéo tay mình xuống dưới. Anh ta cười hềnh hệch, làm theo ý cô ấy –
“Á!” Chàng trai hét lên, tay run rẩy như lò xo bật ra sau, suýt nữa ngã khỏi sân khấu. Anh ta trố mắt nhìn “vật” to lớn hơn của mình ở phía trước, sợ hãi chạy ba bước về chỗ ngồi, còn không ngừng lấy tay lau mạnh vào bể nước bên cạnh sân khấu. Khán giả cười vang.
Nữ nghệ sĩ trên sân khấu vẫn thản nhiên mỉm cười, tiếp tục biểu diễn, như thể cảnh tượng này đã diễn ra rất nhiều lần.
Tạ Oánh Thảo dần bớt ngại ngùng, chăm chú xem biểu diễn, rồi lại thấy kinh ngạc. Màn trình diễn thật quá sốc, thân hình các cô gái đều cao lớn, xinh đẹp, múa cột cũng rất điêu luyện. Tiết mục sau là một nam nghệ sĩ, tay cầm “vật” của mình vừa đi vừa gõ như đánh trống, tạo ra những tiếng động lạ tai. Anh ta còn tiến đến gần khán giả để họ sờ thử. Chẳng ai dám sờ, nên anh ta đi đến đâu, hàng ghế đó lại nháo nhác đứng dậy bỏ chạy, khiến những người khác cười nghiêng ngả. Vì khán giả chủ yếu là khách du lịch Trung Quốc, chỉ có vài khách Tây vẫn bình tĩnh ngồi xem.
Có lẽ chương trình này quá kích thích, nhưng không thể phủ nhận mỗi nghệ sĩ đều biểu diễn rất nghiêm túc.
Đến suất diễn thứ hai, vài đồng nghiệp định bỏ về. Tạ Oánh Thảo cũng không muốn xem nữa. Dĩ nhiên là Nghiêm Từ Mộc chiều theo ý cô, cô không xem thì anh cũng không xem. Vì vẫn có người muốn xem, Lam Nhã dẫn họ đi, còn những người không đi thì tập trung lại một chỗ, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ.