[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 13
Máy bay bay thẳng đến Bangkok, không có gì đặc biệt xảy ra trên đường. Đoàn khách của công ty X khá đông, phải chia thành nhiều đợt. Công ty du lịch trúng thầu cung cấp dịch vụ và giá cả rất hợp lý. Vé máy bay do công ty du lịch đặt, ghế của Tạ Oánh Thảo và Nghiêm Từ Mộc không cạnh nhau, lại không tiện đổi chỗ, nên hai người chỉ có thể nhìn nhau cười từ xa.
Nhân viên cấp trưởng phòng trở lên được xếp vào một đoàn riêng, nhưng Nghiêm Từ Mộc đã đặc biệt yêu cầu được cùng đoàn với Tạ Oánh Thảo. Tuy tổng giám đốc hơi không hài lòng nhưng vì quý nhân tài nên đã đồng ý, chỉ dặn dò Nghiêm Từ Mộc kín đáo một chút.
Sau hơn nửa ngày bay, cuối cùng cũng đến Bangkok. Lúc này trời đã chạng vạng tối. Hướng dẫn viên địa phương tập hợp mọi người ở sân bay, rồi cùng lên xe buýt về khách sạn. Hướng dẫn viên là một người Thái, tên Lam Nhã, tên một loại cây, nghĩa là hoa quế. Dáng người của anh ta không cao, khuôn mặt thanh tú, nước da ngăm đen, nói tiếng Trung rất lưu loát, chỉ hơi có chút giọng địa phương. Nghe nói Thái Lan có rất nhiều ladyboy*, nên vừa xuống máy bay, Tạ Oánh Thảo đã tò mò nhìn xung quanh.
(*) Thuật ngữ chỉ những chuyển giới từ nam sang nữ ở Thái Lan.
Như hiểu được ý của du khách, Lam Nhã đứng trước xe buýt, cầm loa nói: “Mọi người đừng vội tìm ladyboy, ở Bangkok không có nhiều đâu. Mấy ngày nữa, lịch trình của chúng ta sẽ đến Pattaya, lúc đó rồi tính.” Sau đó, anh ta dặn dò một số điều cần lưu ý khi đi du lịch, ví dụ như ở Bangkok tuyệt đối không được đánh bạc, nếu bị bắt sẽ bị phạt rất nặng, thậm chí bị trục xuất về nước.
Đến khách sạn, mọi người nhận phòng. Mỗi phòng hai người, có thể tự do ghép nhóm. Tạ Oánh Thảo ở cùng phòng với Trần Yến Yến, một nữ đồng nghiệp khá thân thiết. Nhận thẻ phòng xong, hai người kéo vali đi đến thang máy. Tạ Oánh Thảo thấy Nghiêm Từ Mộc đi phía sau, liền hỏi: “Phòng của anh số mấy?”
Nghiêm Từ Mộc nhận lấy vali của cô, giơ thẻ phòng lên: “Ngay cạnh phòng em.”
Trần Yến Yến xách vali, cười trộm, nói nhỏ với Tạ Oánh Thảo: “Sếp tốt với cô thật đấy.”
Tạ Oánh Thảo thấy hơi nóng mặt, nhìn xung quanh toàn đồng nghiệp, bèn giật lại vali, lườm Nghiêm Từ Mộc một cái.
Người này sao chẳng biết ý tứ gì cả!
Bữa tối được khách sạn chuẩn bị sẵn, ăn thoải mái nhưng không ngon miệng. Gia vị trong món ăn khá lạ, nhiều người không quen, nên sau khi cất hành lý xong, mọi người rủ nhau ra ngoài ăn. Tạ Oánh Thảo vừa thu dọn đồ đạc xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chạy ra mở cửa, thấy Nghiêm Từ Mộc đứng trước cửa.
Trần Yến Yến cũng đang dọn đồ. Tạ Oánh Thảo hơi do dự, không mời anh vào, nên hai người cứ đứng nói chuyện ở cửa. Cô hỏi: “Sao thế? Anh quên đồ à?” Cô liếc nhìn chiếc ba lô nhỏ của anh, chắc cũng chẳng đựng được bao nhiêu đồ.
Nghiêm Từ Mộc cười: “Em nghĩ anh ngốc như em à? Anh đến rủ em đi ăn tối. Bữa ở khách sạn anh chưa ăn no, giờ đói bụng rồi.”
Nghe anh nói vậy, Tạ Oánh Thảo cũng thấy đói bụng. Cô chỉ vào Trần Yến Yến trong phòng. Nghiêm Từ Mộc gật đầu. Sau một thời gian tìm hiểu, giờ chỉ cần nhìn nhau là hai người đã hiểu ý đối phương.