[Editing] Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không? - Lăng Lạc Nhất - Chương 11
Các bạn học lục tục kéo đến, mấy năm không gặp, có người thay đổi rất nhiều. Những nam sinh hồi cấp ba gầy gò, cao lêu nghêu giờ đã phát tướng. Cũng có những nữ sinh ngày trước giản dị, giờ đây đã trở nên xinh đẹp, quyến rũ.
Tạ Oánh Thảo đang trò chuyện với Tống Quân thì bỗng nghe thấy tiếng xôn xao ở cửa. Ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy một cô gái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh bước vào, thần thái rạng rỡ, thu hút mọi ánh nhìn. Tạ Oánh Thảo nhìn kỹ, thì ra là Đường Hân.
Thực ra, hồi cấp ba, lớp cô có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp. Trong đó có ba hot girl nổi tiếng toàn trường, là đối tượng theo đuổi của biết bao nam sinh. Sau này, hai người làm tiếp viên hàng không, một người làm người mẫu, đều không sống ở đây nên hôm nay không ai đến cả.
Đường Hân ngày trước không mấy nổi bật. Suốt ba năm cấp ba, cô ta luôn để tóc ngắn ngang tai cho tiện học tập, có một thời gian còn đeo kính, trông rất nghiêm túc, chỉn chu. Vậy mà giờ đây, cô ta đã biết cách ăn mặc, không chỉ xinh đẹp mà còn rất quyến rũ. Vừa đến nơi, đã có vài bạn học vây quanh cô ta trò chuyện.
Tống Quân nháy mắt với Tạ Oánh Thảo, rồi kéo cô lại gần nghe ngóng. Hoá ra, sau khi tốt nghiệp đại học Đường Hân đã học lên thạc sĩ, giờ vừa mới ra trường. Gia đình sắp xếp cho cô ta vào làm việc trong ngân hàng, một công việc béo bở, khiến những bạn học chưa tìm được việc vừa ý không khỏi ghen tị.
Tạ Oánh Thảo chăm chú lắng nghe. Tống Quân bĩu môi, nói nhỏ vào tai cô: “Lại là ‘con ông cháu cha’.” Tạ Oánh Thảo mỉm cười nhìn Tống Quân. Có ‘cha’ để dựa dẫm cũng là một loại bản lĩnh, không giống như họ, chỉ có thể tự thân vận động.
Đường Hân quay lại thấy Tạ Oánh Thảo, mỉm cười với cô. Tạ Oánh Thảo ngẩn người, vội vàng cười đáp lại. Hồi cấp ba, dù ngồi cùng bàn trước sau nhưng vì Đường Hân cũng giống như Nghiêm Từ Mộc, có chút kiêu ngạo, ít nói, khó gần nên hai người không thân thiết lắm, tình cảm chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường.
Đường Hân chỉ liếc nhìn Tạ Oánh Thảo một cái rồi lại quay đi nói chuyện với những người khác. Nụ cười trên môi Tạ Oánh Thảo chợt tắt, cô thấy hơi ngượng ngùng. Tống Quân kéo tay cô: “Đi thôi.” Hai người quay lại chỗ ngồi. Trình Chí Cương vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Tống Quân vỗ vai bạn trai: “Anh đừng có chơi điện thoại nữa được không? Xem bạn em bị bắt nạt kìa.”
Trình Chí Cương ngẩng đầu lên: “Ai bắt nạt em ấy?” Anh ta nhìn quanh.
Tống Quân phụng phịu: “Vừa nãy có một cô nàng ‘con ông cháu cha’ xinh đẹp đứng đó khoe khoang.”
Trình Chí Cương nhìn theo hướng Tống Quân chỉ, rồi đặt điện thoại xuống: “Ai, cô nàng xinh đẹp nào thế?” Vừa dứt lời, anh ta đã bị Tống Quân gõ vào đầu một cái. Anh ta ôm đầu lảng tránh, Tống Quân đuổi theo, hai người cười đùa vui vẻ.
Tạ Oánh Thảo nhìn họ, có chút ngưỡng mộ. Hoàng Xuyên, người tổ chức buổi họp lớp, cùng Vương Đậu Đậu đứng giữa đám đông hô lớn: “Vẫn còn thiếu mấy câu đối, lớp mình ai viết chữ đẹp, mau ra trổ tài thư pháp nào!”
Lập tức có người nói: “Đương nhiên là lớp trưởng thư pháp rồi, Tạ Oánh Thảo, tài nữ của lớp chúng ta chứ còn ai!”