[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 87: Anh ở phòng tôi
- Metruyen
- [Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn)
- Chương 87: Anh ở phòng tôi
Hô hấp ấm áp của đối phương phả vào mặt, yết hầu Giang Thành Khải giật giật, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng gần trong gang tấc, đè ép ý định muốn hôn người kia xuống.
Y khẳng định, nếu bản thân còn dám đến gần, Hạ Phi nhất định sẽ trực tiếp dùng đầu đập nát mặt y.
Giang Thành Khải lùi lại hai bước, bảo trì khoảng cách nửa mét an toàn.
Hạ Phi thoả mãn gật đầu: “Bây giờ chúng ta đi thôi.”
Giang Thành Khải hỏi: “Đi đâu?”
“Đại sứ quán chứ đâu,” Hạ Phi nheo mắt lại, “Anh lại định lừa tôi?”
Giang Thành Khải vội vàng lắc đầu: “Không có, nhưng bây giờ đã muộn thế này rồi, Đại sứ quán chắc đã đóng cửa rồi, không vào được.”
Hạ Phi nghi ngờ nhìn y: “Đại sứ quán mà cũng đóng cửa?” Không phải mở cửa 24/24 à?
Giang Thành Khải quả quyết gật đầu: “Đúng thế, cũng không nên đi gọi cảnh vệ mở cửa, người ta làm việc vất vả cả ngày rồi.”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi nửa tin nửa ngờ nói: “Vậy cũng được, ngày mai chúng ta lại đến, bây giờ…”
“Bây giờ chúng ta bàn về vấn đề chỗ ngủ của anh đi.” Giang Thành Khải ngắt lời hắn.
“Hả?”
“Muộn thế này rồi, anh không vào Đại sứ quán được, ngủ ở đâu?”
“Khách sạn ở ngoài rất nhiều, anh có thể…”
“Anh không mang tiền,” Giang Thành Khải tiếp tục ngắt lời Hạ Phi, “Nếu không em tìm một chỗ giúp anh đi?”
Hạ Phi nhíu mày: “Thực ra tôi cũng mới đến đây có mấy hôm thôi, chỉ ở trong vương cung, cũng không biết chỗ nào bên ngoài…”
Giang Thành Khải vung tay: “Anh ngủ trong vương cung cũng được.”
Hạ Phi kinh ngạc nhìn y: “Anh muốn bị phụ vương tôi đập chết đấy à?”
Mặc dù Shute đại đế đồng ý thả người, nhưng bản mặt của cha hắn ban nãy giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ lập tức xông sang bóp chết Giang Thành Khải, bây giờ mà dẫn y quay lại đảm bảo sẽ bị làm thịt tại chỗ!
Cmn gan anh cũng to thật đấy Giang thiếu tướng…
Giang Thành Khải thở dài: “Em không chịu dẫn anh đi tìm khách sạn, cũng không cho anh vào vương cung, chẳng lẽ em định để anh ngủ ở đầu đường xó chợ? Em nhẫn tâm sao?”
Hạ Phi mặt không cảm xúc gật đầu: “Nhẫn tâm.”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi cười cười vỗ vai y: “Tôi đùa thôi, anh đừng khóc.”
Giang Thành Khải: “…” Ai khóc.
Hạ Phi nói: “Nếu không anh ở phòng tôi đi.”
“… Hả?” Giang Thành Khải đơ người. Sao đột nhiên lại được hưởng phúc lợi cao cấp thế này?
“Anh đừng có tưởng bở, tôi chỉ không muốn người duy nhất biết chuyện trước đây của tôi chết đường chết chợ thôi.”