[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 75: James
Hạ Phi nghe y nói xong, không nhịn được cầm lấy tay Giang Thành Khải.
Trong lòng bàn tay có một vết cắt sâu đến tận xương, máu thịt lẫn lộn, trông cực kỳ dọa người.
Hắn vừa nhìn đã nhíu mày, yên lặng nhặt cục bông trên bụng Giang Thành Điềm bỏ vào tay y.
Giang Thành Khải hơi rụt tay lại: “Vết thương của anh không nghiêm trọng, em cứ để nó trị liệu cho Điềm Điềm trước đi.”
Hạ Phi nhìn về phía Giang Thành Điềm, thấy sắc mặt cậu ta so với ban nãy tốt hơn rất nhiều, hô hấp cũng tương đối ổn định, cực kỳ vô nhân đạo nói: “Điềm Điềm hiện tại không chết được, chính anh cũng nói vết thương của anh không nghiêm trọng còn gì, chữa một lúc là hết thôi.”
Hắn nói xong, cục bông liền bắn một vệt sáng xanh về phía tay phải của Giang thiếu tướng, vết thương trong lòng bàn tay dùng tốc độ mắt thường thấy được chậm rãi khép lại.
Trước sau không đến mười giây, cực kỳ cấp tốc!
Cục bông kiêu ngạo ưỡn ngực, sau đó lại ủ rũ cuộn thành một nắm.
Mệt mỏi quá, phải chữa cho tận hai người, đói bụng!
“Chíp ——” Nó suy yếu kêu một tiếng.
Hạ Phi hiểu ý, lập tức dùng tinh thần lực điều dưỡng cho cục bông. Cục bông hạnh phúc đến lông tơ đều run lên, cực kỳ thoải mái.
Sử dụng tinh thần lực cả ngày Hạ Phi cũng bắt đầu thấy mệt, trên trán thấm ra không ít mồ hôi. Giang Thành Khải đau lòng lau mồ hôi giúp hắn, kết quả lau đến cả mặt hắn đều dính đầy máu.
Hạ Phi nhìn vẻ mặt lúng túng của y, chậm rãi thở ra một hơi.
May mà máu của Đằng Thụ tộc màu xanh, chứ nếu như là màu đỏ đảm bảo hắn ngất lâu rồi. Đến lúc đó Giang Thành Khải vừa phải xách em trai vừa phải xách vợ về nhà, người không biết còn tưởng vợ với em trai đi gian díu với nhau bị Giang thiếu tướng bắt được đánh cả hai thành tàn phế rồi xách về… Phỉ phui! Lại nghĩ bậy rồi!
“Chíp!”
Cục bông đột nhiên nhảy loạn trên tay Giang Thành Khải, hai cánh ngắn ngủn điên cuồng vẫy vẫy về phía Giang Thành Điềm.
Hạ Phi nhìn sang, thấy một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt tỏa ra trên người Giang Thành Điềm, từng tia sáng thoát ra khỏi người cậu ta, cuối cùng tạo thành một mảng sáng mỏng manh. Mảng sáng kia chậm rãi nâng lên khỏi người Giang Thành Điềm, từng chút từng chút bay lên giữa không trung, biến thành một chùm sáng rực rỡ.
“Đây chính là nguyên hình của Lilian.” Giang Thành Khải đột nhiên nói.
“… Cái gì cơ?”
“Lilian là Ngâm Âm thú, anh sớm nên nghĩ đến chuyện này mới phải.” Y có chút ảo não, “Ngâm Âm thú lúc sinh ra bản thể là một chùm sáng, lớn lên một chút mới có vẻ ngoài trông gần giống như chim.”
Hạ Phi dùng ánh mắt hỏi lại: Thế thì liên quan gì đến chuyện nhập vào người Giang Thành Điềm?
Giang Thành Khải tiếp tục nói: “Đặc điểm lớn nhất của Ngâm Âm thú chính là mười hai cánh ánh sáng. Mười hai cánh ánh sáng này từ lúc sinh ra đã có, càng lớn năng lực càng mạnh, mười hai loại sức mạnh tương ứng với mười hai cánh ánh sáng cũng bắt đầu được kích hoạt. Trong đó có ba loại là sức mạnh bản năng. Thứ nhất, chính là căn nguyên khởi đầu, ánh sáng, đại biểu cho sinh mệnh. Thứ hai, Ngâm Âm thú không thể tự chuyển đổi về hình dáng giống như chúng ta, mà phải dùng gen của người khác để chế tạo ra cơ thể người, sau đó nhập vào, thao túng cơ thể đó như một con rối. Thứ ba là cái ban nãy chúng ta vừa được chứng kiến, bay lượn.”