[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 58: Tuần trăng mật (2)
- Metruyen
- [Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn)
- Chương 58: Tuần trăng mật (2)
Hạ Phi đờ đẫn đứng trên đường nhỏ vắng vẻ.
Nửa tiếng trước hắn bắt đầu lạc đường, đi vòng quanh một lúc thế quái nào đang từ thủ đô đường xá đông đúc đi thẳng đến khu nông thôn vắng hoe này.
Hai bên đường toàn là cây cối rậm rạp, cực kỳ yên tĩnh, đến một bóng người cũng không thấy. Nhìn ra xa tít mù tắp mới thấy có vài nóc nhà lụp xụp, nhưng càng đi về hướng có nhà cửa thì cảm giác khoảng cách lại càng ngày càng xa.
Hắn tức giận gõ gõ thiết bị di động trên cổ tay, rõ ràng có bản đồ vệ tinh mà vẫn lạc đường là thế quái nào!
Thiết bị di động giống như cảm nhận được cơn giận của hắn, vèo một cái hết điện, tắt nguồn.
Hạ Phi: “…”
Cái đệch!
Không còn bản đồ vệ tinh, hắn cũng chẳng biết phải đi thế nào nữa, đành quay đầu lại đi ngược trở về con đường mình vừa đi.
Cục bông ngồi xổm trên đầu hắn, thân thiết “Chíp” “Chíp” mấy tiếng an ủi.
Hạ Phi thò tay bóp bóp, đem lông tơ xanh lam trên người nó vò đến rối tinh rối mù, cục bông suy yếu nằm bẹp xuống đầu hắn, ủy khuất “Chíp!” một tiếng.
Cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, Hạ Phi chán nản đá đá mấy hòn sỏi ven đường.
Đi thêm mười mấy phút nữa, hắn đã mệt đến bở hơi tai, ngồi bệt xuống một tảng đá lớn ở bên đường. Mặc dù thời tiết mát mẻ, nhưng cả người hắn vẫn đầy mồ hôi, Hạ Phi lấy tay quạt quạt, thở dài một hơi.
Thiết bị di động tắt nguồn mất rồi, đường về không tra được, Giang Thành Khải cũng không gọi được.
Trời muốn diệt hắn!
… Mẹ nó, biết thế đã chẳng đi tìm Giang thiếu tướng! Không đúng, biết thế không đi cái tuần trăng mật khỉ gió này luôn cho rồi!
Cũng có phải vợ chồng thật đâu, mật mật cái quái gì mà mật!
Hạ Phi ngồi ở bên đường một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người Hổ Vỹ tộc đang đi về phía mình. Vẻ ngoài của người Hổ Vỹ tộc rất dễ nhận ra, màu mắt của bọn họ rất đặc trưng, cũng giống như Đằng Thụ tộc mắt màu xanh lục hay Anh Phù tộc mắt màu tím, Hổ Vỹ tộc mắt màu vàng xanh, giống như màu lá của Bách diệp thảo.
Hắn vội vàng chạy đến trước mặt người kia: “Xin chào, có thể làm phiền chú một chút không?”
Người nông dân Hổ Vỹ tộc dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn.
Hạ Phi ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi bị lạc đường, chú có biết đường nào để về thủ đô không? Tôi đi lạc từ đó đến đây.”
“Thủ đô ở cách đây rất xa, cậu đi lạc từ thủ đô đến đây thật đấy à?” Người nông dân kinh ngạc hỏi.
Hạ Phi cười khan: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà đúng là đi rất lâu… Nhưng chú có biết đường để về đó không? Tôi sợ bạn tôi đang tìm tôi.” Hắn giơ cổ tay lên, “Mà thiết bị di động của tôi lại hết điện mất rồi.”