[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 36: Năng lực của Hạ Phi
- Metruyen
- [Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn)
- Chương 36: Năng lực của Hạ Phi
Đây là ký ức của người chết.
Là hình ảnh bọn họ giãy dụa thống khổ trước khi chết.
Hạ Phi nhìn thấy hai anh em nhà Ford mỗi người đều đang ở trong phòng ngủ của mình, một người đọc sách, một người tập tạ. Đột nhiên, người đang đọc sách cả người đều run lên, mặt nhăn lại. Cùng lúc đó ở phòng bên kia, người đang tập tạ hai tay buông thõng, quả tạ nặng nề rơi xuống đất, cả người quỳ gập xuống.
Rõ ràng trong phòng vẫn không có thêm một ai hay thứ gì khác xuất hiện, nhưng lại giống như có một thanh đao vô hình chém vào, trên người bọn họ cứ thế tự nhiên vạch ra từng vết từng vết cắt, sâu đến tận xương, máu xanh từ miệng vết thương ồ ạt chảy ra ngoài, chảy tràn trên mặt đất.
Cho dù chỉ đứng nhìn, Hạ Phi cũng cảm thấy vô cùng khổ sở.
Không chỉ có thủ pháp tàn nhẫn, khiến hắn khiếp sợ nhất chính là lúc hai anh em bọn họ chết hoàn toàn không có sự xuất hiện của hung thủ! Nhìn cảnh tượng này, Hạ Phi không khỏi liên tưởng đến một thứ từng đọc trong tiểu thuyết ở kiếp trước – nguyền rủa.
Nhưng dù sao cũng chỉ là trong tiểu thuyết, chẳng lẽ mấy tộc người thực vật ở cái thế giới này thật sự có loại skill như thế hả?
Đoạn này ký ức này vô cùng ngắn ngủi, Hạ Phi cố nén cảm giác buồn nôn, khổ sở chờ cho đoạn phim này chiếu xong. Cuối cùng, hai anh em nhà Ford máu đã chảy khô, thân thể quắt lại, nhưng trên trán bọn họ lại xuất hiện một hình vẽ màu xám đen.
Hạ Phi còn chưa kịp nhìn rõ đó là cái gì, cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên biến đổi.
Bên tai vang lên thanh âm nôn nóng của Giang thiếu tướng.
“… Hạ Phi, Hạ Phi? Cậu sao rồi?”
Hạ Phi giật giật mí mắt, mắt vừa mở ra đã đối diện với đôi mắt xanh biếc thâm thúy mê người của Giang thiếu tướng, hắn đột nhiên thất thần.
“Hạ Phi?”
Giang thiếu tướng thấy Hạ Phi ngơ ngẩn nhìn mình, sốt ruột gọi tên hắn lần nữa.
Hạ Phi mặt đỏ lên, đẩy y ra ngồi dậy.
Hắn bây giờ mới phát hiện ra bản thân đã không còn ở phòng khám nghiệm tử thi nữa, mà đang ngồi trên ghế sô pha trong một văn phòng.
Hạ Phi vỗ vỗ đầu mình, hỏi: “Lúc nãy tôi bị làm sao thế?”
“Cậu ngất xỉu,” Giang Thành Khải đỡ vai hắn, “Bất tỉnh hai tiếng.”
Hạ Phi sợ hãi kêu lên: “Sao lại thế được?!”
Hắn chỉ xem một đoạn phim trong đầu thôi mà! Lại còn là phim kinh dị giới hạn độ tuổi!
“Thật đấy,” Bách Dương ngồi làm bóng đèn nãy giờ cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng, “Cậu vừa vào phòng khám nghiệm tử thi đã ngất luôn. Tôi đã nói với cậu rồi, cậu lại không chịu nghe tôi, tử trạng của bọn họ thật sự là quá… Nhưng mà không đúng, lúc đó thi thể vẫn đang che kín mà, hay là trong người cậu có chỗ nào không khỏe?”
Chỗ nào của hắn cũng khỏe cả chỉ có trong bụng lòi ra thêm một cục thịt thôi!
Hạ Phi yên lặng oán thầm, lắc đầu: “Không có.”