[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 30: Thôi học
Bốn người còn lại của Giang gia cũng sợ ngây người!
Mới có bao lâu không gặp, sao con trai bọn họ đã đói khát đến mức này? Vừa mới gặp người ta đã chịu không nổi nữa.
Giang thiếu tướng vẻ mặt cứng đờ.
Trời đất chứng giám, y chỉ là định lúc Hạ Phi ngồi xuống thì vỗ vai hắn một chút để trấn an, kết quả Hạ Phi ngồi xuống quá nhanh, một phát ngồi đè lên tay y luôn. Y bị ngồi vào tay còn chưa nói gì, sao vẻ mặt của mọi người lại kỳ dị như thế hả?
… Nhìn y giống sắc lang lắm hả!
… Không đúng, hắn vốn không phải là sắc lang!
Trong phòng khách an tĩnh nửa ngày, cuối cùng vẫn là Giang thượng tướng lên tiếng phá vỡ bầu không khí lung túng này.
Ông ho khan một tiếng, nói: “Chúng ta đều biết, con là bất đắc dĩ mới phải gả cho thằng lớn nhà chúng ta. Lần này nó đại nạn không chết, cũng coi như là một chuyện may mắn, ta biết con và nó vốn không quen biết nhau, bắt hai đứa tiếp tục làm vợ chồng cùng là làm khó các con.”
Hạ Phi trong lòng tràn đầy thấu hiểu dùng sức gật đầu.
“Mà việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể để thằng lớn ly hôn với con, nếu như vậy là chúng ta không làm tròn trách nhiệm với con.” Giang Trấn dừng một chút, lại nói “Huống hồ con lại là con trai bạn cũ của ta, ta chắc chắn sẽ không để cho con phải chịu nửa điểm oan ức. Bởi vậy ta quyết định, hôn nhân giữa con và thằng lớn nhà chúng ta tiếp tục duy trì, từ nay về sau, con chính là đứa con thứ tư của Giang Trấn ta, Giang gia chính là nhà con, ủy khuất cái gì cứ nói thẳng ra, nếu như thằng lớn dám bắt nạt con ta liền đánh nó, hai đứa kia cũng thế.”
Hạ Phi vẫn đang thấu hiểu gật gật đầu đột nhiên dừng khựng lại, trợn mắt há hốc mồm.
Giang Trấn liếc Giang Thành Điềm một cái: “Đặc biệt là thằng ba, trước đây nó làm gì ta đều biết hết, nếu như sau này nó còn dám láo toét với con, cứ tùy tiện đánh, chẳng may đánh tàn phế ta chịu trách nhiệm.”
Giang Thành Điềm: “…” Đến cùng ai mới là con ruột của ba!
Hạ Phi: “…”
Giang Trấn nói: “Hạ gia bên kia con cũng không cần về nữa, nhà bọn họ chẳng có cái gì tốt, sau này con đã là người Giang gia, nếu như bọn họ dám bắt nạn con, coi thường con, con cứ lấy danh nghĩa của Giang Trấn ta ra mà đánh chết bọn họ.”
Hạ Phi: “…”
Giang phu nhân không nhịn được đập chồng mình một cái, “Ông đừng có dọa thằng bé nữa.”
Giang Trấn vội vã khép miệng lại, thân thiết nhìn về phía Hạ Phi, ánh mắt kia giống như đang hỏi “Con trai nhỏ à lúc nãy ta thô lỗ quá dọa đến con sao?”
Hạ Phi nhìn Giang thiếu tướng bộ dạng hung thần cố gắng nặn ra một nụ cười hòa ái dễ gần, nhịn không được cười ra tiếng.
Giang Trấn cực kỳ khó hiểu.
Giang phu nhân cũng bị dáng vẻ của chồng mình chọc cười, vai rung bần bật.