[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 121: Đại kết cục
- Metruyen
- [Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn)
- Chương 121: Đại kết cục
Giang Thành Điềm thời niên thiếu quả nhiên đáng yêu hơn cái tên trung nhị sau này nhiều.
So với bộ dạng vừa ngu xuẩn vừa moe 100 năm sau, hiện tại trông vẫn còn bình thường chán.
Hạ Phi đưa tay đỡ Giang Thành Điềm dậy.
Giang Thành Điềm sụt sịt nhìn hắn: “Cảm ơn anh.”
“Không có gì.” Hạ Phi khẽ mỉm cười, Giang Thành Điềm ngẩn người nhìn gương mặt rạng rỡ của hắn, “Hôm nay ở trường được nghỉ hè đúng không?”
Giang Thành Điềm yên lặng gật đầu, sau đó bị Giang Thành Duyệt huých một cái.
Giang Thành Duyệt cười híp mắt: “Anh Phù tộc đại ca, xin chào, anh là bạn của anh cả sao?”
Hạ Phi mỉm cười: “Đúng vậy, anh là Philip, là bạn ở Ngân Hà của anh trai em.”
Giang Thành Duyệt vô cùng phóng khoáng: “Em tên là Giang Thành Duyệt!”
Giang Thành Điềm có hơi xấu hổ, dù sao bản thân cũng vừa ngã dập mặt ngay chân đối phương, lí nhí nói: “… Em là Giang Thành Điềm.”
Hạ Phi gật đầu: “A Khải rất hay nhắc đến hai đứa, cậu ấy nói trong nhà có hai đứa em trai em gái rất đáng yêu.”
Giang Thành Duyệt vô cùng vui vẻ.
Giang Thành Điềm lầm bầm: “Em là con trai, làm sao gọi là đáng yêu được.”
Nhớ lại Giang Thành Điềm trong tương lai cao hơn mình nửa cái đầu vừa trung nhị lại còn ngạo kiều, bây giờ đột nhiên biến thành em trai nhà bên e thẹn rụt rè thấp hơn mình nửa cái đầu, Hạ Phi không nhịn được kéo cổ Điềm Điềm xuống, vò tóc cậu ta thành ổ gà.
Mặt Giang Thành Điềm đỏ bừng lên tránh khỏi tay hắn, hoàn toàn không hiểu tại sao anh trai xinh đẹp này lại làm ra hành động thân mật như thế với mình, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà. Mà đáng ngạc nhiên hơn là chính bản thân mình cũng không cảm thấy bài xích sự thân thiết của người này.
Hạ Phi thấy Giang Thành Điềm hai má đỏ hồng ngơ ngác nhìn mình, thò tay bóp khuôn mặt nho nhỏ kia một cái.
Giang Thành Điềm hoảng hốt lùi về sau, suýt nữa tự vấp phải chân mình ngã chổng vó.
Đúng lúc này của lại mở ra lần thứ hai.
Lần này người trở về là Giang Thành Khải.
Y kinh ngạc nhìn một dàn bốn người trong phòng khách, cười hỏi Giang phu nhân: “Sao lại ngồi hết ở đây thế này? Đón con về sao?”
Giang phu nhân đứng dậy giúp y cởi áo khoác treo lên móc: “Chỉ giỏi nghĩ thôi, em trai em gái con vừa về, chúng ta chỉ chưa kịp đi vào thôi. Đúng rồi, báo cáo xong chưa? Ba con đâu đâu?”
“Xong rồi ạ.” Giang Thành Khải gật đầu, “Ba có chút chuyện phải xử lý gấp, đêm nay chắc sẽ ở lại quân bộ không về, ba nhắn chúng ta cứ ăn cơm rồi đi nghỉ, không cần chờ.”
“Vậy sao,” Giang phu nhân thở dài, dường như đã quen với việc này, “Ba con càng ngày càng bận rội, thôi, không nói đến ông ấy nữa, cơm sắp nguội rồi, mấy đứa mau vào ăn đi.”