[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 112: Đàm phán
Lâm Tiêu Tiêu và Sou chậm rãi đi trên hành lang nhỏ hẹp.
Phía trước là Nữ hoàng và người hầu, phía sau là cận vệ phụ trách áp giải, mặc dù không bị còng tay chân hay cưỡng chế di chuyển, nhưng cảm giác bị đưa đi như tù nhân vẫn khiến Lâm Tiêu Tiêu khó chịu.
Bị nhốt trong phòng kín, đi lại thì bị áp giải, nói không phải tù nhân đúng là không ai tin.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu vẫn không hiểu nổi tại sao Nữ hoàng lại phải bắt mình? Sou là vương tử, là người đứng đầu hàng thừa kế, Nữ hoàng muốn ra tay tiêu diệt hậu quả còn có thể hiểu được. Nhưng còn bản thân mình thì sao? Tại sao phải bắt một tên bạn trai cũ không tên không tuổi của công chúa? Đúng ra thì cũng không thể gọi Kha Lam là công chúa được.
Khoan đã, lẽ nào chuyện Kha Lam là nam Nữ hoàng đã biết rồi?
Trong lòng Lâm Tiêu Tiêu sợ hãi.
Nếu khai đao, ngoài Sou ra phải bắt đầu từ Giang gia mới đúng, Giang thiếu tướng là người mạnh nhất trong số hoàng thất cùng thế hệ, muốn củng cố địa vị phải ra tay từ y mới phải. Lẽ nào Nữ hoàng đã biết chuyện mình có tinh thể rồi, sợ rằng nếu Kha Lam kết hôn với mình sẽ lên nắm quyền, nên quyết định lấy mạng mình để địa vị của bà ta thêm vững chắc, để con trai bà ta được thừa kế ngai vàng? Nhưng rõ ràng vẫn cảm thấy bất hợp lý ở đâu đó, vẫn có chỗ nào đó không đúng lắm…
Lâm Tiêu Tiêu vì hiểu lầm tinh thể trên người mình là tinh thể lựa chọn, tự đẩy suy nghĩ của bản thân vào ngõ cụt.
Sou thở dài nhìn người đi cạnh mình hai chân vẫn bước nhưng đầu óc đã bay đi tận nơi nào. Không hiểu tại sao em mình lại thích một người ngốc như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu đầu óc lơ mơ mà đi, bị dẫn vào một căn phòng từ lúc nào cũng không nhận ra, Sou phải đưa tay kéo cậu ta mới dừng lại.
Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt ngẩng đầu, thấy ngay ánh mắt của người hầu đi phía trước vừa bị cậu ta giẫm vào chân. Người hầu oán hận trừng mắt, nhưng vì Nữ hoàng không hạ lệnh nên không dám manh động.
Lâm Tiêu Tiêu không biết mình vừa giẫm vào chân người ta, thấy người kia nhìn mình chằm chằm thì ngơ ngác giơ tay lên quơ quơ: “Này?”
Người hầu: “…”
Lâm Tiêu Tiêu thấy người kia chỉ trừng mắt nhìn chứ không làm gì, không quan tâm nữa, quay đầu nhìn quanh cảnh xung quanh.
Căn phòng này… là phòng tra tấn sao? Nữ hoàng đưa bọn họ đến đây làm gì? Chẳng lẽ muốn bức cung nhục hình? Cả người Lâm Tiêu Tiêu run lên, chỉ sợ suy đoán trở thành sự thật.
Nhưng Nữ hoàng chỉ đưa bọn họ vào phòng, phân phó hai cận vệ trông cửa xong thì đi ra ngoài.
Sou yên lặng ngồi xuống ghế. Lâm Tiêu Tiêu không bình tĩnh được như thế, đi vòng quanh trong phòng. Cậu ta đi vài vòng, đi đến hoa mắt không chịu được nữa mới ngồi xuống, Sou vẫn giữ nguyên tư thế từ đầu đến cuối.
Lâm Tiêu Tiêu bắt đầu hoài nghi vị vương tử điện hạ trầm mặc này có phải đang theo đuổi phương pháp ngủ mở mắt không.