[Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn) - Chương 10: Hạ Phi là thực thần
- Metruyen
- [Edit][Đam Mỹ] Trọng Sinh Chi Tinh Tế Trúc Mộng Sư (Hoàn)
- Chương 10: Hạ Phi là thực thần
Hạ Phi làm hai món, gà rán và thịt luộc.
Hạ Phi chỉ dùng hai loại thịt gần giống như thịt gà với thịt bò ở trái đất để nấu. Hắn không biết các loại nguyên liệu nấu ăn ở thế giới này, cho nên tạm thời không dám khoe khoang nhiều, chỉ thử hai loại nguyên liệu, còn lại vẫn là do đầu bếp trong nhà phụ trách.
Lúc này Hạ Phi có hơi nhớ nhung thân thể mình kiếp trước.
Kiếp trước lúc hắn 15 tuổi từng có một thời gian bị mất trí nhớ, sau khi khỏe lại lại đột nhiên có thêm một loại kỹ năng —— hắn chạm vào bất kỳ đồ vật gì, trong đầu sẽ hiện ra đầy đủ tất cả đặc tính của vật đó. Mấy ngày đầu Hạ Phi còn thấy chơi cũng vui, thế nhưng sau một thời gian, hắn phát hiện loại kỹ năng này rất vô bổ, ngoại trừ phát huy công dụng đối với đồ ăn ngon, căn bản cũng chẳng có tác dụng gì, lâu dần hắn cũng chẳng quan tâm nữa, chỉ thỉnh thoảng mới dùng đến, cuối cùng đến lúc chết vẫn chưa biết cái skill ảo diệu này rốt cuộc là cái gì.
Trọng sinh xong, skill này cũng biến luôn, thật là tưởng niệm.
Bỏ qua cái skill ảo diệu kia, thành thật mà nói tay nghề nấu ăn của Hạ Phi rất khá, mỗi khi thử nghiệm món mới, hắn đều cho người nhà ăn thử, lần nào cũng đều là khen không dứt miệng.
Hai món ăn rất nhanh đã làm xong, nhìn gà rán vàng ruộm cùng với bắp bò luộc thái miếng hồng hồng dai dai, Hạ Phi mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái.
Lén lút bốc một miếng, ngon đến ngây người!
Sau khi sắp xếp lại một chút hắn liền bưng gà rán ra ngoài.
Hạ Phi vừa xuất hiện, ba người trên bàn đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia quả thực thật giống như đang lên án, sao lại chậm như vậy!
Ngay cả Giang phu nhân ung dung hoa quý cũng không rụt rè chút nào.
Hạ Phi trong lòng cực kỳ đắc ý, cũng có chút kinh ngạc, ba người này thế mà là cật hóa ngầm?
*cật hóa: kẻ tham ăn
Hắn bất động thanh sắc đem đĩa thức ăn đặt lên bàn, cố ý nói: “A, sao mọi người còn chưa ăn, không cần chờ con đâu.”
Giang Thành Điềm sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hạ Phi. Vốn là muốn ăn rồi, dù sao nhà bếp cũng đã nấu xong cơm đưa lên.Thế nhưng Giang phu nhân lại nói phải lịch sự, không cho Giang Thành Điềm động đũa. Lúc từ trong bếp truyền ra một mùi hương mà bọn họ chưa từng ăn bao giờ, suýt chút nữa nước miếng đều chảy xuống.
Chẳng lẽ cái tên vô dụng này thực sự biết nấu ăn?!
Giang Thành Điềm len lén nuốt một ngụm nước miếng, quyết định xem xét kỹ rồi hẵng nói.
Bọn họ ngồi chờ mãi, đầu bếp cũng đã đưa lên gần hết đồ ăn, mới thấy Hạ Phi chậm rãi bưng ra một cái đĩa.
Hạ Phi cũng chưa ngồi xuống ngay, mà lại nói: “Vẫn còn một cái nữa, mọi người đợi con một chút.”
Giang Thành Duyệt nhưng là rất thẳng thắn: “Vậy nhanh lên một chút!”
Hạ Phi cười nhìn Giang Thành Duyệt.