[Edit] Vui Vẻ - A Ninh Nhi - Chương 15
Dung Tĩnh thấy Phó Lệ Minh thì có chút kích động, trong mắt đều là hắn với hào quang phát sáng, sự yêu thích lộ rõ cực kì.
Gò má cô ửng đỏ, cố gắng bình tĩnh lại, vươn tay ra chào hỏi. “Xin chào, Phó tiên sinh.”
Phó Lệ Minh nắm nhẹ tay cô ấy, “Chào.” Lạnh lùng.
Hoắc Diệc Thanh mang trên môi ý cười, giễu cợt: “Xuống nhanh vậy sao, tôi còn tưởng cậu không đi, xem ra Cố Du rất được việc nha.”
Sau này việc mời Phó Lệ Minh hắn sẽ giao cho Cố Du mới được.
Hoắc Diệc Thanh tán thưởng nhìn về phía Cố Du, cô cúi đầu, bề ngoài như đang khiêm tốn nhận lời khen, nhưng trong lòng muốn rủa cả tổ tông của tên điên này. Làm việc ở Sang Thành mấy ngày, cô đã biết Hoắc Diệc Thanh và Giang Khải có sở thích giống nhau —— thích hại người.
Khó trách Phó Lệ Minh không chỉ đối với người khác cục súc, ngay cả bạn bè cũng vậy. Làm bạn với mấy tên từ trên trời rớt xuống này, thái độ vui vẻ mới lạ.
Câu nói đó của Hoắc Diệc Thanh chỉ có ba người họ hiểu, Dung Tĩnh cũng chỉ người là lời khen bình thường, vì vậy vui vẻ cho rằng Phó Lệ Minh muốn ăn cơm chung với cô ấy.
Cố Du ở trong lòng than thở: Dung tiểu thư, thích loại đàn ông như Phó Lệ Minh cần nhất là nhẫn nại, cố lên.
Hôm nay mọi người đều được ăn cơm cùng hai ông chủ lớn, trợ lý đã đặt bàn tại nhà hàng gần đó.
Phó Lệ Minh ngồi xuống trước, Dung Tĩnh rất tự nhiên đi sau, ngồi cạnh hắn.
Cố Du ngồi đối diện họ, cô là tay mơ, nên cũng chỉ có thể ngồi gần cuối. Mặc dù cách xa ông chủ, nhưng do đối diện nên ngẩng đầu một cái là đụng mặt, không được tự nhiên.
Sau khi mọi người ngồi xuống đông đủ thì bắt đầu hàn huyên với nhau, Dung Tĩnh điềm đạm, nói năng thoát tục, giọng nói thì càng mềm mại, là loại mà ai ai cũng thích, đặc biệt là đàn ông.
Cố Du tò mò người phụ nữ như vậy cũng không đả động được Phó Lệ Minh lạnh lùng vô tình, thầm cỗ vũ Dung Tĩnh.
Bưng ấm trà lên, Cố Du đứng dậy châm trà cho mọi người, đây vốn dĩ là chuyện mà người mới nên làm.
Nhưng Dung Tĩnh lại nói: “Để tôi.”
Cố Du thụ sủng nhược kinh, cô ấy là khách mà. “Tôi làm được rồi.”
Dung Tĩnh cười nhẹ, thái độ kiên quyết. “Để tôi, châm trà cũng cần kỹ thuật.”
Lời này có hàm ý, mọi người cũng không lên tiếng, nhìn hai người họ.
Bao gồm cả Phó Lệ Minh.
Cố Du dừng động tác, nhìn Dung Tĩnh, gật đầu mỉm cười nói: “Vâng.”
Đem ấm trà để lại bàn xoay, đưa tới trước mặt Dung Tĩnh, sau đó ung dung ngồi xuống.
Trà ở đây đều được ngâm trực tiếp từ lá trà. Nhà hàng càng sang trọng lá trà càng mắc hơn, quá trình pha trà lại càng phức tạp.
Ba Cố Du trừ trà ra thì đều không thích uống gì khác, bàn trà trong nhà lúc nào cũng bày các loại trà cụ. Từ nhỏ cũng được dạy bảo, nên Cố Du đối với trà đạo biết đôi ba cái.