[Edit] Vật Rơi Tự Do [Hoàn] - Chương 3
Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp.
Ngày đó, Kiều Tê cứ theo lẽ thường cùng Trương Nhược Chanh tự học ở thư viện, Hội Thể dục có việc nên Trương Nhược Chanh đi trước một bước.
Thông thường vừa đến 9 giờ Trương Nhược Chanh sẽ thúc giục Kiều Tê trở về ký túc xá, bởi vì cô ấy mỗi đêm đều phải cùng Thư Lãng ở Hội Thể dục chơi game.
Ngày đó không có Trương Nhược Chanh nhắc nhở Kiều Tê, đến khi xung quanh thư viện dần vắng vẻ Kiều Tê mới kinh ngạc phát hiện đã đến thời gian thư viện đóng cửa, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi, cô bước nhanh đi vào bóng đêm.
Kiều Tê đến dưới ký túc xá, khi cô đang muốn đi lên bậc thang, dư quang thoáng nhìn thấy bóng người một cao một thấp ôm nhau nghiêng ngả lảo đảo đi về phía rừng cây ở sau ký túc xá.
Chỉ cần liếc mắt một cái Kiều Tê từ hai bóng dáng đang dây dưa kia đã nhận ra Khúc Ức Hành.
Lúc ấy đã gần đến 10 rưỡi, ký túc xá đóng cổng tắt đèn vào 11 rưỡi. Nhưng do dự một lát Kiều Tê vẫn đem bước chân đã bước lên bậc cầu thang thu lại, cô cất bước đi theo hai người họ.
Đằng sau kí túc xá nữ có một hoa viên nhỏ, bên trong bày rải rác mấy thiết bị tập thể hình, phía đối diện còn lại là tầng tầng lớp lớp rừng cây, hoa viên chỉ cách đường cái một đoạn.
Ở đây là phía tây trường học, gần đến lúc tắt đèn là nơi hẻo lánh ít người đến, chỉ còn lại thiết bị tập thể hình bên cạnh ánh đèn đường mờ nhạt làm cho nơi này càng thêm tối tăm.
Kiều Tê từ trước đã nghe Trương Nhược Chanh nói, buổi tối các cặp đôi thường xuyên ở chỗ này làm chút chuyện xấu hổ. Nhưng Kiều Tê đối với chuyện này không quan tâm lắm, cô cũng chưa tới nơi này bao giờ.
Lại không nghĩ rằng Trương Nhược Chanh nói những người đó, còn bao gồm Khúc Ức Hành.
“A……”
Kiều Tê vừa rón ra rón rén đến gần thiết bị tập thể hình thì nghe thấy trong rừng đối diện truyền đến một tiếng rên rỉ.
“Nhẹ một chút… Nhẹ một chút…. Ức Hành!”
Là Tô Văn.
Kiều Tê chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy từ cô ấy, có chút kì quái không nói rõ, lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng .
“Nhẹ một chút?”
“Anh thấy em không phải đang rất thoải mái sao?”
Kiều Tê nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Khúc Ức Hành. Kiều Tê cũng chưa bao giờ nghe qua anh có ngữ điệu như vậy: “Lại kêu dâm đãng nữa đi.”
Trong tiếng thở gấp đứt quãng của Tô Văn, Kiều Tê nghe thấy Khúc Ức Hành nói: “A, hôm nay là nội y ren màu đen?”
“Anh rất thích.”
Lần đầu tiên Kiều Tê nghe được Khúc Ức Hành dùng âm thanh như vậy nói chuyện, trong nháy mắt chân cô đã mềm nhũn.