[Edit] Vật Rơi Tự Do [Hoàn] - Chương 15
Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng tải duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Nửa giờ trước…
“Anh xem, tôi đã nói Kiều Tê sẽ không nghe điện thoại mà.” Trương Nhược Chanh tắt di động, nói với phùng Dật Luân đang đứng đối diện cô.
Phùng Dật Luân cực kì bất mãn với Khúc Ức hành, vừa rồi còn nhắc nhở anh đi làm nóng người vậy mà bây giờ chính Khúc Ức Hành lại đi hẹn hò với đàn em xinh đẹp. Khúc Ức Hành lại còn không mang theo điện thoại, anh đành phải nhờ Trương Nhược Chanh gọi điện cho Kiều Tê.
Trương Nhược Chanh đương nhiên không chịu, nhưng cuối cùng cô không chịu nổi Phùng Dật Luân đang không ngừng dây dưa nên vẫn mang điện thoại ra gọi.
Phùng Dật Luân cũng đoán sẽ không có ai nghe máy nhưng chính anh lại không nhịn được muốn chọc Trương Nhược Chanh. Thấy điện thoại không gọi được anh quay lại đấu khẩu với Trương Nhược Chanh, anh hỏi cô có phải cô gái trong sự kiện cơm hộp kia không.
“Nhược Chanh?”
Thì ra là Thư Lãng gọi cô, Trương Nhược Chanh cũng chẳng quay đầu lại coi như chưa nghe thấy.
Thư Lãng liếc Phùng Dật Luân một cái, rồi kéo Trương Nhược Chanh về phía mình.
“Anh là ai?” Trương Nhược Chanh trợn mắt nhìn hắn.
“Còn giận anh à?” Thư Lãng duỗi tay lại muốn kéo cô, Trương Nhược Chanh nghiêng người tránh hắn.
“Hôm nay em rất xinh đẹp.”
“Bạn gái anh không tới à?”
Trương Nhược Chanh vô tình hàn huyên với hắn, câu hỏi của cô rất sắc bén.
Trên mặt Thư Lãng không hề có vẻ xấu hổ: “Dì cả của cô ấy tới nên cô ấy đau bụng không đi”
Trương Nhược Chanh hừ lạnh một tiếng, không tiếp.
“Trương Nhược Chanh em thật sự không suy xét đến những việc anh nói với em trước đó à?” Thư Lãng vẫn không bỏ qua ý định muốn lên giường với Trương Nhược Chanh.
Trương Nhược Chanh bị hắn chọc cho cười ra tiếng. Trước kia cô còn nghĩ hắn nói đùa, không ngờ sau khi có bạn gái hắn vẫn có suy nghĩ xấu xa đến vậy.
Trong lòng cô rất phản cảm, có lẽ trước kia bị mù nên mới coi trọng loại con trai này.
“Cút.”
Bị cô mắng nhưng Thư Lãng vẫn mặt dày mày dạn: “Hay hiện tại em không có nhu cầu?”
Trương Nhược Chanh muốn nói không liên quan đến hắn thế nhưng cô lại sợ Thư Lãng sẽ tiếp tục dây dưa, nhất thời cô kéo Phùng Dật Luân vẫn luôn đứng một bên dỏng tai nghe lén qua:
“Giới thiệu một chút, đây là bạn trai của tôi, anh ấy…” Cô dừng lại một chút, vừa rồi cô phát hiện, đến tên anh là gì mình còn không biết, trong lúc cấp bách cô chỉ có thể uốn lưỡi nói sang câu khác:
“Anh ấy… To hơn anh, ừ ý tôi là chỗ đó của anh ấy to hơn anh.”
Trương Nhược Chanh cười rạng rỡ: “Hai chúng tôi sinh hoạt rất hài hòa, không cần anh phải nhọc lòng lo lắng.”