[Edit] Vật Rơi Tự Do [Hoàn] - Chương 11
Edit: Vũ Quân
Bản edit đăng tải duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Cửa phòng học bị đẩy ra.
Người đến không phải Trương Nhược Chanh mà là Khúc Ức Hành.
Anh bước nhanh đến bên cạnh Kiều Tê, cầm lấy chiếc áo khoác trong ngăn bàn khoác lên, xoay người lại hỏi cô: “Sao em còn chưa đi?”
Từ lúc anh mở cửa vào Kiều Tê đã ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn lại phản ứng đầu tiên là muốn xỏ chân vào giày một lần nữa, nhưng cô càng vội thì càng loạn, chẳng những bị vướng không thể đi vào lại còn không cẩn thận đụng đến chỗ bị thương đau đến làm cô hít vào một ngụm khí lạnh.
“Làm sao vậy?”
“Em…” Trong lòng Kiều Tê đang rối loạn, cô ấp úng nói không nên lời.
“Đau chân?” Khúc Ức Hành thấy cổ chân cô gái đã sưng lên.
Kiều Tê muốn nói mình không có việc gì, nhưng không ngờ Khúc Ức Hành đột nhiên quỳ một gối xuống dưới nắm lấy chân phải của cô, thẳng tắp kéo vào trong lòng ngực.
“A… Hội trưởng… đừng…” Kiều Tê luống cuống, cô giãy giụa muốn rút chân ra.
“Đừng nhúc nhích.” Khúc Ức Hành nghiêm túc nói: “Trong đội bóng rổ thường xuyên có người bị thương ở chân, đều là tôi xử lý.”
Nghe thấy lời này Kiều Tê thoáng yên tâm một chút, lúc này cô mới cảm thấy thẹn thùng.
Đây căn bản là khung cảnh cô chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Tư thế của Khúc Ức Hành giống như đang cầu hôn, lúc này anh còn cúi đầu hết sức tập trung xoa bóp chân cho cô.
Bàn tay anh dày rộng nhẹ nhàng cầm cổ chân mảnh khảnh của cô, đầu tiên là nhẹ nhàng xoay chuyển, tiện đà mở năm ngón tay ra, bao lại mắt cá chân của cô rồi lặp lại vuốt ve.
Nơi bị Khúc Ức Hành đụng chạm vừa tê lại vừa ngứa. Lòng bàn tay anh ấm áp Kiều Tê cảm thấy nơi đó dường như có một ngọn lửa làm cô cảm thấy nóng đến đứng ngồi không yên.
Ban đầu Kiều Tê chỉ thẹn thùng, nhưng theo ngón tay Khúc Ức Hành chạm vào da thịt càng ngày càng nhiều, sau một khoảnh khắc bỗng nhiên thay đổi hương vị.
Kiều Tê có thể cảm nhận được vết chai do thương xuyên chơi bóng rổ trên bàn tay Khúc Ức Hành. Thậm chí cô cho rằng da thịt của mình có thể miêu tả ra hoa văn trong lòng bàn tay Khúc Ức Hành.
Giờ khắc này cô cảm thấy tất cả dây thần kinh đều tập trung ở cổ chân, chúng tranh nhau cảm thụ ngón tay củaKhúc Ức Hành.
Không biết là chỗ mát xa mang đến cảm giác thoải mái hay là bị do Khúc Ức Hành đụng chạm mà Kiều Tê thậm chí muốn rên rỉ ra tiếng.
Trong lòng bàn tay mắt cá chân run nhè nhẹ, da thịt ban đầu trắng nõn trước mắt dần dần trở nên hồng nhạt, Khúc Ức Hành cũng cảm thấy không đúng.
Đương nhiên, chính anh đã sớm không đúng rồi.
Da thịt Kiều Tê tinh tế trơn mềm giống như tơ lụa hảo hạng làm anh sinh ra một loại xúc động.