[Edit] Từ Từ - Trần Vị Mãn - Chương 19:(không thể bỏ lỡ, chuẩn bị ngược nam)
‼️TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD BÁNH TRO CHẤM MẬT(@PuLinhx)!!
Link: https://www.wattpad.com/story/351134908-edit-t%E1%BB%AB-t%E1%BB%AB-tr%E1%BA%A7n-v%E1%BB%8B-m%C3%A3n
LinhPham: Chương gõ lâu lắm á mọi người, hơn 6k chữ gõ muốn thảm luôn T_T
** Tên chương do editor ngẫu nhiên đặt.
[TỪ TỪ – Trần Vị Mãn] – EDIT
Chương 19:
Cao Quý Đồng tắm rửa xong, nhớ ra Lý Nhiễm chưa chúc cậu ngủ ngon, mái tóc ướt rượt từ trong phòng chạy ra, lại nhìn thấy Lý Nhiễm từ phòng Cao Lãng bước ra. Nhìn thấy Cao Quý Đồng, trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng loạn rồi nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc, miễn cưỡng lộ ra nụ cười tươi: ”Quý Đồng, con chưa ngủ sao?”
Quý Đồng nhìn cô lắc lắc đầu, cũng không chạy đến gần nữa, đứng tại chỗ nói: ”Chưa ạ. Mẹ ơi, con hơi khát nước, con có thể uống nước chanh không?”
”Có thể.” Lý Nhiễm cúi đầu, không nhìn Quý Đồng nhìn kĩ dáng vẻ của mình, ”Mẹ đi làm cho con, con về phòng chờ nha.”
Cô nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Quý Đồng, nhẹ nhàng ra ra, trong lúc ép nước chanh vội lau đi nước mắt, sửa lại đầu tóc hỗn độn.
Chờ khi cô bưng nước chanh vào phòng Quý Đồng, cậu bé thấy cô ngoại trừ hốc mắt có hơi hồng thì cũng giống như bình thường không khác biệt mấy.
Cậu một hơi uống hết nửa ly nước chanh, nói ngủ ngon với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm cũng dặn dò cậu uống xong thì đi đánh răng, cuối cùng nói chúc cậu ngủ ngon rồi mới rời đi.
Lý Nhiễm đi rồi, Quý Đồng đánh răng đi ngủ, nằm trên giường nhưng mãi vẫn chưa ngủ.
Hôm sau Cao Lãng tỉnh lại, đầu đau như muốn nổ tung nhưng đau đớn thân thể không cách nào che chắn lại khuyết thiếu trong tâm hồn.
Đầu giường có vỏ thuốc, ly nước rơi trên mặt nước, nước cũng sớm cạn khô.
Hắn không biết có phải đêm qua mình nằm mơ không, kéo theo thân thể nặng nề đi tắm rửa, trong nhà giờ chỉ còn có dì Chương, bà nhìn thấy hắn liền chạy tới: ”Tiểu Lãng, cậu cũng tỉnh rồi, uống canh giải rượu đi, ta còn mới nấu cho con bát cháo xương.”
Hắn lại hỏi: ”Bọn họ đâu?”
”Tiểu Nhiễm đưa Quý Đồng đi học võ rồi.”
Hắn nga một tiếng, máy móc ngồi xuống bàn ăn canh. Hắn vừa đi một tháng, cũng chuẩn bị trước tinh thần để khi trở về nhà cũ nhận trách mắng. Cao lão gia thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của hắn, rốt cuộc vẫn thấy đau lòng, thở dài nói: ”Con cứ như vậy đến khi nào.”
Cao Lãng vô lực đáp: ”Về sau sẽ không như vậy nữa, người yên tâm, con sẽ làm việc thật tốt.”
Nói xong hắn liền trở lại công ty, bắt đầu giải quyết công việc, Tạ Tư Niên xin lỗi hắn vì đã kể chuyện cho Ứng Thanh Hề, hắn cũng không đáp lại, lúc Thẩm Trị rời đi hắn cũng không tiễn.
Thẩm Trị tham gia xong tiệc đính hôn cùng xử lý ít công vụ, lại quay về thành phố G. Cao Lãng tò mò hỏi hắn sao cứ thích nơi đó như vậy, hắn đáp vì có Du Âm ở đó.