[Edit] Tối Nay Người Sẽ Rời Đi - Chương 29: Hộp nhạc
“Tùng Vũ…” Nước mắt Nam Liệt tràn ra từ mí mắt, theo khoé mắt chảy xuống làm ướt đôi môi Tùng Vũ.
Vị mặn chát nhàn nhạt xuyên qua kẽ răng thấm vào đầu lưỡi, hơi thở của cậu làm cho mặt cô hơi ngứa, trong lòng cũng có một cảm giác lưu luyến kì lạ.
Cô chậm rãi mấp máy môi: “A Liệt, muốn cho tôi hết hy vọng rất dễ, chỉ cần cậu thề cậu không yêu tôi là được.”
“Tôi…”
“Nam Liệt, cậu thề cậu không yêu Giang Tùng Vũ, nếu nói dối cả đời này Giang Tùng Vũ sẽ không hạnh phúc.”
Cậu mím môi không nói gì.
“Cậu yêu tôi.” Ngữ khí của cô rất chắc chắn.
Cậu vẫn như cũ không nói lời nào, Tùng Vũ biết cậu đây là không phủ nhận.
“A Liệt, tuyết rơi rồi!” Cô nhìn bông tuyết bên ngoài cửa sổ, dưới ánh đèn đô thị chiếu rọi, những bông tuyết bay giữa không trung được chiếu sáng vô cùng rõ ràng, “Vào mùa đông thành phố T cũng rất ít khi có tuyết, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay. Ở chỗ của chúng ta cũng hiếm khi có tuyết. Tôi nhớ thỉnh thoảng tuyết rơi chúng ta còn hưng phấn nửa ngày. Có một năm tuyết rơi nhiều hơn bình thường một chút, lại còn rất lâu. Tôi còn làm một cặp người tuyết nhỏ trong sân cho cậu, nhớ không?”
“Nhớ, lúc ấy tôi muốn cho vào trong tủ lạnh để bảo quản, chị cười tôi khờ, sợ vừa chiếm nhiều diện tích lại vừa mất vệ sinh nên tôi đã từ bỏ.” Cậu ngượng ngùng cười nói, “Lúc đó tôi cũng thật ngốc, chỉ muốn giữ lại một số thứ vô dụng.”
“Cậu giữ những thứ đó thật sự vô ích, không bằng làm chút chuyện thiết thực hơn.” Cô nhìn cậu đầy ẩn ý, “Ví dụ như…”
Cậu đánh trống lảng: “Chị nghĩ trận tuyến này có tích được không?”
“Nhiệt độ ở thành phố T hơn phân nửa là không thể, nếu thật sự muốn nghịch tuyết thì phải đi về phía Bắc.”
“Chị xem, rất nhiều chuyện chính là như vậy, cho chị một chút hy vọng nhưng lại không thể thoả mãn được nguyện vọng của chị.”
“Ai nói với cậu nguyện vọng của tôi là làm người tuyết và chơi ném tuyết?” Cô cười thầm, trong lòng có chút đau xót, đúng là một đồ ngốc đơn thuần đáng thương! Cậu cho rằng cô đang muốn một danh phận, một tình yêu đích thực, nhưng nói trắng ra dù sao cũng là chuẩn bị làm vợ của một người sắp chết, tàn phế xấu xí cũng thế, tứ chi khoẻ mạnh cũng được, mục tiêu cuối cùng là trở thành một goá phụ giàu có và hạnh phúc.
Cậu cho rằng mình không thể sống lâu trăm tuổi với cô là một khuyết điểm, nhưng không nghĩ tới điều cô muốn chính là cậu chỉ có thể sống ngắn ngủi, trái tim lại bị cô kiểm soát chặt chẽ.
“Đi dạo dưới tuyết với tôi được không?” Cô nói từng chữ nhẹ nhàng, nét mặt quyến rũ khiến người ta không thể cự tuyệt, “Đúng lúc chúng ta cũng chưa thay quần áo… Đương nhiên nếu bây giờ cậu muốn thay đồ nghỉ ngơi” cô tạm dừng một chút, ánh mắt càng trở nên trực tiếp hơn, “Cũng không phải không được.”
“Bên ngoài lạnh lắm, chị mặc quá ít…” Mặt cậu đỏ bừng chỉ nghẹn ra được một câu.
“Nói cũng đúng.” Vừa rồi ăn bữa cơm kia cũng không ra khỏi khách sạn nên cô quả thực mặc hơi mỏng. Cô lập tức mở tủ quần áo rồi chọn ra một chiếc áo khoác len dày, lại chọn cho Nam Liệt một chiếc áo khoác kiểu “bạn trai” đặt trên đùi cậu.