[Edit/Ongoing] Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả - Mạch Cửu - Chương 6: Anh biết rõ, giờ đây anh đã trở thành một thiếu niên phạm tội
- Metruyen
- [Edit/Ongoing] Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả - Mạch Cửu
- Chương 6: Anh biết rõ, giờ đây anh đã trở thành một thiếu niên phạm tội
Thời điểm giữa trưa, Nhiếp Nguyên rời giường.
Nhiếp Nguyên bảo người làm “mời” Diệp Đình Viễn rời đi. Diệp Đình Viễn bị đẩy đi về phía trước, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Nhiệp Tử Huyên bị ông ta nắm giữ, ông ta ngồi xổm xuống nhìn kỹ mặt cô, hình như đang muốn nói gì đó.
Có thể là xin lỗi, Diệp Đình Viễn nghĩ như vậy. Huyên Huyên có nói qua mỗi lần Nhiếp Nguyên hung tợn đánh cô, ngày hôm sau ông ta tỉnh táo sẽ lại đi dỗ dành cô, ông ta nói không phải ông ta cố ý, nhưng đợi đến lần uống rượu sau ông ta vẫn không khống chế được.
Có thể lời xin lỗi của ông ta là thật tâm, đánh cô cũng là do sau khi uống rượu say mất kiểm soát nhưng chắc chắc những việc làm này tuyệt đối không phải là bộ dáng của một người ba nên làm.
Ngày hôm sau Diệp Đình Viễn lại đi đến nhà họ Đặng, quả nhiên không ai mở cửa cho anh.
Diệp Đình Viễn không nói câu gì chỉ yên lặng rời đi. Anh ngồi xe đi đến trường học mà hiện tại Huyên Huyên đang theo học, đi tới nhà ga huyện Lộc An lặng lẽ ghi nhớ số tàu. Anh rất thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, hầu như những gì đã gặp qua anh đều có thể ghi nhớ được, vẻ mặt anh nhìn qua rất bình thản, cũng không có ai chú ý tới thiếu niên trầm tĩnh này.
Thời gian trôi qua từng ngày, rất mau đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Khoảng thời gian này tất cả đều bình yên vô sự, Nhiếp Nguyên cũng dần dần quên tên nhóc con Diệp Đình Viễn này ra sau đầu.
Diệp Đình Viễn vẫn đi học như thường lệ, tiết tự học buổi tối chuyên tâm ôn tập. Chủ nhiệm lớp nhìn thấy cũng rất vui mừng, cảm giác cuối cùng anh cũng đã hoà hoãn lại. Thành tích của Diệp Đình Viễn rất tốt, cô giáo rất trông cậy vào việc anh sẽ thi đậu thủ khoa vào sang năm.
Cuối tuần, Diệp Đình Viễn trở về Tây Thôn một chuyến.
Quê nhà đã trở thành đống hoang tàn, anh ngồi trước đống đổ nát đó nhìn thật lâu như muốn đem hết tất cả ghi nhớ thật kỹ, sau đó đứng dậy.
Anh tìm được vị trí phòng ngủ trước kia, dựa vào ký ức bắt đầu đào. Đào hồi lâu cuối cùng anh cũng đào ra được, là một chiếc hộp nhỏ được bịt kín mít trong tấm bao bố vải nhựa. Anh mở tầng tầng lớp giấy ra bên trong có một xấp tiền mặt màu hồng, tiền không nhiều lắm là số tiền mà bà nội đã tích góp cực khổ cả đời.
Trước kia bà từng lôi kéo tay anh nói cho anh biết nơi này là chỗ mà bà tích trữ tiền, như vậy sẽ không sợ bị ai trộm đi, bà muốn cất giữ số tiền này để tương lai cho anh vào đại học.
“Đình Viễn con yên tâm, học tập thật tốt, bà nội đã chuẩn bị hết rồi.”
Diệp Đình Viễn còn nhớ rõ lúc bà nội nói câu này, bên trong đôi mắt vẩn đục đó còn có chút kiêu ngạo.
Bà tin tưởng tương lai đứa cháu trai của mình sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt, trở thành một sinh viên.
Diệp Đình Viễn vẫn luôn biết số tiền được chôn ở chỗ này, nhưng từ sau khi bà nội qua đời anh cũng nản lòng thoái chí, cũng không nghĩ tới sẽ lấy ra.