[Edit/Ongoing] Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả - Mạch Cửu - Chương 17: Bởi vì đây là thứ mà cô nợ tôi, cô vẫn luôn nợ tôi!
- Metruyen
- [Edit/Ongoing] Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả - Mạch Cửu
- Chương 17: Bởi vì đây là thứ mà cô nợ tôi, cô vẫn luôn nợ tôi!
Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật của Nhiếp Tử Huyên, đã lâu lắm rồi cô không được gặp Diệp Đình Viễn, thậm chí đến ngay cả gọi điện thoại cũng không được.
Vào sinh nhật ngày hôm đó Nhiếp Tử Huyên tùy tiện tìm một nhà hàng KFC, một mình gọi cả đống đồ ăn, món gì cũng gọi hai phần. Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm tới nay cô phải ăn KFC một mình, đón sinh nhật một mình.
Nhiếp Tử Huyên chỉ ăn một miếng khoai tây chiên đã ăn không nổi nữa, một mình ngồi ăn KFC cô nuốt không nổi.
Vừa trở về nhà họ Đặng đã trông thấy Đặng Tùng Tiều đang bày ra vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn một tờ giấy A4, hình như là một bức vẽ hay gì đó.
Nhiếp Tử Huyên vội vàng đi qua nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lần đầu tiên cô chủ động mở miệng nói chuyện cùng anh ta: “Anh đang xem cái gì đấy?”
“À, đúng là hiếm thấy mà, con nhỏ câm cũng biết mở miệng vàng ngọc ra rồi à.” Đặng Tùng Tiều mỉm cười nói, anh ta chỉ vào túi chuyển phát nhanh đặt ở bên cạnh nói: “Quà sinh nhật của em.”
Quả nhiên là anh gửi tới, Nhiếp Tử Huyên đi qua: “Đưa cho tôi.”
Đặng Tùng Tiều không đưa ngược lại còn đứng lên giơ bức vẽ lên cao hỏi: “Thế hôm nay là sinh nhật em à?”
“Ừm.” Nhiếp Tử Huyên gật đầu, hiếm khi ăn nói khép nép: “Xin anh đấy, đưa cho tôi đi.”
Đây là bức tranh mà anh vẽ cho cô, đã lâu như vậy cô không đi gặp anh mà anh vẫn còn nhớ sinh nhật của cô.
“Xin anh.” Cô lại cầu xin một lần nữa.
Đặng Tùng Tiều nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, anh ta cau mày suy nghĩ một lúc lâu mới phát đại từ bi nói: “Được thôi, thế cho em liếc mắt nhìn một chút.”
Anh ta thả bức vẻ xuống cầm nó trên tay cho cô xem.
Nhiếp Tử Huyên không dám giật lấy, cô sợ nếu như không cẩn thận thì nó sẽ bị xé nát. Người trong bức vẽ vẫn là cô, chắc hẳn anh dựa vào bức ảnh mà Đặng Tùng Tiều gửi lần trước rồi vẽ lại. Lúc đó cô nhìn vào màn ảnh hơi mỉm cười, mặt mày có chút ưu thương, nụ cười có hơi miễn cưỡng.
Đây là lần đầu tiên anh vẽ cô trông bi thương như vậy, Nhiếp Tử Huyên tham lam nhìn hàng chữ trên bức vẽ kia, Diệp Đình Viễn viết: Huyên Huyên, sinh nhật vui vẻ. Anh rất ổn đừng nhớ mong, em phải chăm chỉ học tập đấy.
Vẫn là những câu nói cũ kỹ như vậy, anh đúng là không lãng mạn một chút nào. Khoé mắt Nhiếp Tử Huyên đã ươn ướt, cô vô thức duỗi tay muốn chạm vào chữ ký tên trên đó. Chữ viết của anh rất đẹp, chữ cũng giống như người cứng cáp mạnh mẽ.
Trông thấy đầu ngón tay của cô sắp chạm tới Đặng Tùng Tiều lại giơ cao tay lên. Lúc này ý cười trong mắt anh ta đã phai nhạt đi nhưng anh ta vẫn cười tủm tỉm nói: “Sinh nhật của Huyên Huyên, anh cũng muốn tặng em một món quà sinh nhật.”
Nói xong anh ta mở bật lửa lên, ngọn lửa nhỏ màu xanh lam hướng về phía bức tranh khiến bức tranh lập tức bị thiêu rụi.
Nhiếp Tử Huyên trừng lớn đôi mắt, cô không dám tin nhìn ngọn lửa phía trước mặt. Chờ tới khi cô hoàn hồn lại muốn đoạt lấy thì bức tranh đã bị đốt mất một nửa, chữ viết của Diệp Đình Viễn cũng bị đốt cháy mất hoàn toàn. Tim cô thắt lại gần như muốn ngất đi, tức giận đến mức suýt chút nữa hít thở không thông, cô chỉ vào anh ta hai mắt đỏ bừng: “Anh…”