[Edit- Nt] Bạch Nguyệt Quang Đã Chết Lại Trở Về - Chương 8
Kể từ khi tiếp quản công việc của tập đoàn, Giang Dữ trở nên vô cùng bận rộn.
Dù còn trẻ tuổi và năng lực không hề thiếu, nhưng khi đối diện với những “cáo già” dày dặn kinh nghiệm kia, anh vẫn cần một quá trình thích nghi.
Khi ở bên ngoài, Giang Dữ luôn giữ vẻ điềm tĩnh, tự chủ. Chỉ khi về đến xe, anh mới hoàn toàn thả lỏng. Anh nới lỏng cà vạt, ném sang một bên, vẻ mệt mỏi, áp lực giữa đôi mày hoàn toàn lộ rõ. Anh khẽ nhắm mắt dưỡng thần một lát, đầu theo thói quen nghiêng sang một bên, rồi đột nhiên lại mở mắt, ngồi thẳng người.
Giang Vọng Thư lại gần, tự nhiên xoay đầu Giang Dữ, đặt lên vai mình: “Đã nói rồi, anh mệt thì cứ dựa vào em.”
Giọng thiếu nữ trong trẻo, dịu dàng vang lên trong không gian tối tăm của chiếc xe, như còn vương lại những âm thanh rung động.
Từ nhỏ họ đã như vậy. Phần lớn thời gian, Giang Dữ là người bảo vệ, luôn che chở cô. Nhưng thỉnh thoảng, nếu anh mệt mỏi, khó chịu, sẽ tựa đầu lên vai Giang Vọng Thư một lát.
Khi còn bé, số lần dựa như vậy còn nhiều, dần dần lớn lên, Giang Dữ càng ngày càng giỏi giang, những khoảnh khắc như thế trở nên rất hiếm hoi.
Hiếm khi có cơ hội như vậy, Giang Vọng Thư vội vàng “hiến” bờ vai, để tìm chút cảm giác tồn tại cho mình.
Khi đầu tựa vào bờ vai gầy yếu của thiếu nữ, phản ứng đầu tiên của Giang Dữ là muốn rời đi.
Nhưng rồi, đầu ngón tay hơi lạnh khẽ chạm vào đỉnh đầu anh, khiến anh không muốn nhúc nhích.
Một hai giây sau, Giang Dữ lại thả lỏng, nhắm mắt, không nghĩ ngợi gì nữa.
Mệt mỏi rất dễ khiến ý chí con người suy yếu, anh cũng không ngoại lệ.
Giang Dữ cứ nghỉ ngơi như vậy vài phút, rồi mở mắt, lại trở về dáng vẻ bình tĩnh, tự chủ của người thừa kế.
Anh ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn vào một nơi vô định, ngẩn người một chút, rồi mới nhìn Giang Vọng Thư, ánh mắt dịu dàng như nước: “Cảm ơn em, anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
Giang Vọng Thư cười: “Anh giỏi quá, em cũng chỉ có lúc này mới giúp được chút thôi, nhưng em rất vui.”
Không còn cách nào, có một người anh trai ưu tú như vậy, lúc nào cô cũng bị làm nền như một kẻ vô dụng nhỏ bé – nhưng Giang Vọng Thư vẫn rất vui vẻ làm một kẻ vô dụng như thế.
Giang Dữ nhìn vào đôi má lúm đồng tiền tươi tắn của cô một lúc, rồi dời mắt đi: “Đương nhiên không phải, em giúp anh rất nhiều.”
Nếu không thì sao Giang Dữ lại là một người anh trai tốt như vậy chứ, chỉ số cảm xúc này, quả thực là quá cao.
Xe chạy thêm hơn một tiếng nữa, cuối cùng cũng về đến nhà cũ.
Giang Chí Nho vẫn chưa về, Sở Viện cũng vừa mới vội vã trở về, lại trò chuyện cùng con trai một hồi về công việc, nói chuyện một lúc, hai mẹ con không thấy mệt, Giang Vọng Thư ngược lại không nhịn được ngáp liên tục, còn kêu đói bụng, sao mãi chưa được ăn cơm.