[Edit- Nt] Bạch Nguyệt Quang Đã Chết Lại Trở Về - Chương 26
Mấy năm nay, An Kính thỉnh thoảng có thể mơ hồ mở mắt, nhìn thấy chút ánh sáng, nghe được chút âm thanh, nhưng phần lớn thời gian đều trong vô thức, hoàn toàn không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Tình trạng cơ thể cũng lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, bấp bênh không ổn định.
Tuy nhiên, Tống Lam tin tưởng vững chắc rằng sức khỏe con gái nhỏ đang dần tốt lên, và một ngày nào đó con bé sẽ tỉnh lại.
Và quả nhiên như bà mong muốn.
Đó là một buổi chiều xuân, Tống Lam đang thay quần áo cho An Kính trong phòng bệnh, tiện thể xoa bóp lưng và tứ chi cho cô theo phương pháp y tá đã chỉ.
Người bệnh nằm liệt giường lâu ngày, vì ít vận động, rất dễ bị loét da diện rộng thậm chí hoại tử cơ bắp.
Trên người An Kính lại chưa bao giờ xuất hiện vấn đề này.
Cô luôn sạch sẽ, gọn gàng, được chăm sóc rất tốt.
Y tá bước vào, cười chào “Cô Tống”. Tống Lam cũng chào lại, vừa sửa soạn quần áo thay cho con.
Hai người nói chuyện vu vơ vài câu. Y tá tiện tay ghi lại các chỉ số, rồi thay một túi dịch truyền dinh dưỡng cho bệnh nhân.
Đúng lúc này, cô ấy tình cờ nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường, vừa lúc bắt gặp đôi mắt mơ màng mở ra của cô gái.
Bệnh nhân hôn mê sâu hoặc người thực vật đôi khi cũng có thể thỉnh thoảng mở mắt. Người nhà nhìn thấy sẽ rất vui mừng, cho rằng người đã tỉnh. Nhưng thực ra, những người làm trong ngành lâu năm đều biết, đây chỉ là một loại phản ứng cơ bắp vô thức mà thôi.
Cho đến khi cô y tá thấy tròng mắt của An Kính xoay chuyển, từ từ dừng lại trên người mình.
Cô ấy lại đi thêm hai bước sang bên cạnh, ánh mắt kia cũng theo đó di chuyển lại.
“Tỉnh rồi, cô Tống, cô bé tỉnh rồi!” Y tá reo lên: “Cháu đi gọi bác sĩ ngay đây!”
Tống Lam lập tức cúi sát xuống, đôi mắt đen láy của con gái quả nhiên cũng chuyển qua, cong cong khóe mắt nhìn bà, như thể đang cố gắng mỉm cười.
Mắt Tống Lam lại đỏ hoe.
Chẳng bao lâu sau, An Hằng Ích cũng đến. Ông vốn là giáo viên toán cấp ba, sau này vì muốn kiếm tiền chữa bệnh cho con gái, dứt khoát nghỉ việc ra ngoài làm ca trưởng, thứ nhất là thu nhập cao hơn, thứ hai là thời gian cũng tương đối tự do.
Nhìn thấy con gái nhỏ tỉnh lại, ông cũng xúc động đến mức không nói nên lời.
An Kính lúc này vẫn chưa nói được, cũng không thể cử động, chỉ có thể đảo mắt. Khi bác sĩ làm thí nghiệm cho cô, liền hỏi cô có nhận ra người không, nhận ra thì chớp một cái, không nhận ra thì chớp hai cái.
Bác sĩ đầu tiên chỉ vào chính mình, An Kính rất chậm rãi suy nghĩ, khó khăn chớp hai cái.
Rồi chỉ vào Tống Lam và An Hằng Ích, cô đều chớp một cái.
Mọi người đều cười rộ lên.
Đến tối, Tống Lê Nhược cũng ngồi tàu cao tốc gấp gáp trở về. Thấy cô em gái cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, dùng sức xoa đầu em, sau đó cũng nhận được một cái chớp mắt nhẹ.