[Edit- Nt] Bạch Nguyệt Quang Đã Chết Lại Trở Về - Chương 24
Giang Vọng Thư cảm thấy đau đớn dữ dội.
Cơ thể như bùn đất, linh hồn như cây đại thụ bị rút bật ra khỏi bùn, kéo theo cả máu thịt, đau đến tột cùng. Đầu cô cũng đau nhức, như thể vô số kim châm đâm vào, từ từ khuấy đảo, biến óc thành một mớ bùng nhùng.
Mớ óc bùng nhùng đó lại phun ra vô số hình ảnh vụn vặt, lảo đảo lướt qua trước mắt cô, nhưng cô lại chẳng thể nắm bắt được một cái nào. Cô dường như nhớ lại vài điều, nhưng vì quá đau, lại quên hết ngay trong chớp mắt tiếp theo.
Một cô bé tóc dài nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve trán cô, cuối cùng cô cũng cảm thấy khá hơn một chút. Giang Vọng Thư cố gắng mở mắt, cô bé tóc dài mỉm cười với cô, giọng nói trong trẻo: “Cố gắng thêm chút nữa, sẽ ổn ngay thôi.”
Giang Vọng Thư an tâm nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm vào một màn đêm vô tận. Cô nằm mơ một giấc mơ rất dài. Đáng tiếc khi tỉnh dậy, cô chẳng nhớ gì cả.
Trong phòng bệnh, mẹ và Giang Dữ vây quanh giường, sắc mặt trông đều không tốt lắm. Giang Vọng Thư cố gắng nặn ra một nụ cười, đáng tiếc bộ drap giường và gối trắng tinh của bệnh viện lại khiến cô trông càng thảm hại hơn.
Sở Viện cúi người, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của con gái, dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ, chắc chắn không sao đâu. Con đang khó chịu ở đâu? Mẹ sẽ nói với bác sĩ.”
Giang Vọng Thư lắc đầu: “Con đỡ hơn nhiều rồi.”
Cái lạnh và đau đớn thực ra vẫn tiếp tục, nhưng dịu đi, kéo dài hơn, giống như một dòng nước ngầm ẩn mình, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô. Cùng lúc đó, cái c.h.ế.t cũng đang lặng lẽ đến gần.
Giang Vọng Thư lúc này thực ra rất bình tĩnh. Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, nên khi đối mặt, cô cũng không cảm thấy quá sợ hãi. Cô thực ra sợ đau hơn, nhưng cứ kéo dài mãi, cô cũng quen rồi.
Cô cố gắng vươn tay, ôm Sở Viện, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, được làm con gái của mẹ, con cảm thấy đặc biệt may mắn.”
Sở Viện nghẹn ngào, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay con gái: “Đừng nói lời ngốc nghếch, con sẽ nhanh khỏe thôi.”
Giang Vọng Thư “Ừm” một tiếng, rất ngoan ngoãn.
Sở Viện lại đi hỏi bác sĩ về kết quả kiểm tra, để Giang Dữ ở lại với Vọng Thư. Vừa ra đến cửa, bà còn nghiêm túc nhìn con trai một cái. Giang Dữ chỉ cúi mắt, vươn tay, nắm lấy tay Giang Vọng Thư. Bàn tay trong lòng bàn tay anh vừa nhỏ vừa mềm, lạnh buốt, ủ thật lâu cũng không ấm lên được. Sở Viện thở dài, cuối cùng không nói gì nữa, đi ra ngoài trước.
Giang Vọng Thư cảm thấy lòng bàn tay ấm lên, nhưng ngay lập tức lại nhớ đến lời nói của Giang Dữ vừa rồi. Cô vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng đầu óc vẫn ong ong tê dại, lại một trận mệt mỏi.
“Anh, em…”
Cô vừa định nói chuyện, Giang Dữ đột nhiên ôm chầm lấy cô, mặt kề mặt, tóc chạm tóc. Người anh ấm áp dễ chịu, rất thoải mái.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, và tiếng tim đập thình thịch, gấp gáp và hoảng loạn. Giang Vọng Thư từ từ nhắm mắt lại, mơ hồ lại ngủ thiếp đi.