[Edit- Nt] Bạch Nguyệt Quang Đã Chết Lại Trở Về - Chương 20
Giang Vọng Thư trước nay không phải một người hào phóng rộng lượng.
Từ nhỏ cô đã hẹp hòi, lại còn hư vinh. Mấy năm sau này, khi cô và Sở Viện thân thiết hơn, cô mong ước mẹ dành tất cả sự chú ý cho mình, còn Giang Dữ, đó chính là công cụ để cô đổ lỗi.
Thế nhưng ở bên ngoài, khi Giang Dữ chỉ cưng chiều mình cô, cô lại đắc ý vô cùng, thường xuyên mượn danh nghĩa đó để lừa ăn lừa uống. Ngay cả khi bị lộ tẩy đến tai Giang Dữ, cô cũng chẳng chút chột dạ.
Rõ ràng chỉ là một tiểu thư được cưng chiều mà kiêu căng, vô tư vô lo, ngang ngược bướng bỉnh. Cô mới không nỡ nhường mẹ và anh trai của mình đi, ngay cả người cha chỉ biết đưa tiền kia cũng vậy.
Cái loại tâm trạng không cam lòng của nữ phụ độc ác, giờ đây cô thật sự rất hiểu. Đáng tiếc, không gian để cô thể hiện lại không lớn.
Dù sao cũng phải có mệnh ở, mới độc ác được chứ!
Hơn nữa, cô từ đầu đã rất thích Tống Lê Nhược. Nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy thân thiết, giống như chị em thất lạc nhiều năm vậy, thật sự không dùng được chiêu độc ác nào cả.
Đã vậy, chi bằng thoải mái hào phóng buông tay, để lại một tư thái rời đi thật đẹp.
Chỉ là nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cô lại tức giận đấm vào giường.
Giang Vọng Thư nói với Tống Lê Nhược rằng mình sắp chết. Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ bí mật này với một người, đáng tiếc, đối phương không tin.
Cũng phải, nếu cô nghe người khác nói như vậy, phản ứng đầu tiên cũng sẽ là không tin. Cô tiểu thư kiêu ngạo đột nhiên biến thành hàng giả, phát điên, nói năng lung tung một hồi, có vẻ cũng bình thường.
Thuận tiện còn có thể bị gắn mác chê nghèo ham giàu, không nhận mẹ ruột, thật thuận lý thành chương.
Tống Lê Nhược có thể thẳng thắn bày tỏ cảm xúc khó chịu, còn cô thì sao? Rõ ràng chua xót muốn chết, tủi thân muốn chết, lại còn phải giả vờ hiền lành rộng lượng, hào phóng, thật sự mệt mỏi quá!
Mệt đến mức cô tiểu thư đặc biệt muốn buông xuôi tất cả.
Dù có xuống sân khấu một cách tiêu sái thì sao? Người cũng đã chết rồi, qua mấy năm sẽ bị quên sạch. Đến lúc đó, nói không chừng ngay cả tên cô, người ta cũng phải nghĩ một lát mới nhớ ra.
Nghĩ như vậy, mũi cô lại cay cay, còn rất tức giận.
Giận dỗi một lúc, miệng lại khát. Cô bò dậy, một hơi uống cạn một ly nước, vẫn không đã ghiền. Dứt khoát đi xuống lầu, chuẩn bị uống chút đá để bình tĩnh lại.
Trong nhà rất yên tĩnh, đèn lớn dưới lầu đã tắt, chỉ có một chiếc đèn tường mờ ảo sáng lên. Giang Vọng Thư dẫm lên đôi dép lê bông xù, lười biếng bật đèn lớn bên kia, cứ thế mò mẫm đi đến tủ lạnh, kéo ra, tìm đá viên.
Đúng lúc cô đang loay hoay tìm kiếm thì phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Em đang tìm gì vậy?”
Giang Vọng Thư giật mình, quay đầu lại. Nhờ ánh sáng phát ra từ tủ lạnh đang mở, cô mới nhìn rõ Giang Dữ đang ngồi trước quầy bar bên cạnh, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, chắc là dùng để dễ ngủ. Thân hình anh cao lớn, dù đang nửa ngồi ở đó, trong bóng tối tĩnh lặng, trông anh vẫn như một con mãnh thú ngủ đông, mang theo hơi thở nguy hiểm.