[Edit- Nt] Bạch Nguyệt Quang Đã Chết Lại Trở Về - Chương 14
Sau khi đưa Giang Vọng Thư và mấy cô gái về, Giang Dữ cùng bạn bè cũng không nán lại lâu, liền chuẩn bị ra về.
Andrew tửu lượng kém nhất, đang say mèm được Trịnh Lập dìu đi. Giang Dữ và Ôn Ninh Tắc không vội vã, hai người tựa vào lan can bên ngoài quán bar, đứng hóng gió cho tỉnh rượu một lát.
Gió đêm thổi mạnh hơn lúc nãy, hơi se lạnh. Ôn Ninh Tắc ngậm điếu thuốc trong miệng, liếc nhìn Giang Dữ: “Thái độ của cậu với em gái Vọng Thư vừa rồi không được bình thường cho lắm.”
Giang Dữ thuận tay rút một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay nhưng không châm lửa. Cảm giác say trong mắt anh đã bị gió đêm thổi tan, giờ đây đôi mắt lờ mờ nhìn vào con hẻm tối tăm cách đó không xa, không nói gì.
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: “Vọng Thư không phải em gái tôi.”
Giọng nói ấy rất khẽ, như tiếng gió đêm thì thầm, nhẹ nhàng thổi qua là tan biến.
Ôn Ninh Tắc đang cúi đầu mân mê chiếc bật lửa, nghe vậy giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, mong chờ một tin tức động trời.
Vừa thốt ra câu đó, Giang Dữ đã hối hận. Anh lười biếng dựa vào lan can sắt hơi gỉ sét, ngậm đầu lọc thuốc, khẽ cắn một chút, rồi lại cười khổ: “Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Vậy là thế nào?” Ôn Ninh Tắc, người rất muốn nghe chuyện thâm cung bí sử, đặc biệt phối hợp ấn bật lửa, đưa qua.
Giang Dữ lại lắc đầu, tránh đi ánh lửa nhỏ xíu, rồi lại rút điếu thuốc ra khỏi miệng: “Chuyện này cậu đừng nói ra ngoài, tôi hiện tại vẫn đang điều tra, đợi xác định rồi sẽ nói cho cậu biết.”
“Vậy tâm tư của cậu…” Ôn Ninh Tắc nhìn chằm chằm anh, “Cậu đừng quên, em gái Vọng Thư còn có hôn ước đấy.”
Giang Dữ cười lạnh một tiếng: “Cái hôn ước đó không thành được đâu.”
Còn tâm tư của chính anh rốt cuộc thế nào, anh chưa nói, cũng có thể là bản thân anh cũng chưa nghĩ kỹ.
Dưới màn đêm đen kịt, chẳng thấy một ngôi sao nào, chỉ có vầng trăng khuyết mờ ảo, lờ mờ treo trên bầu trời.
Lúc này, Giang Vọng Thư cũng đang ngắm vầng trăng đó.
Chiếc xe của các cô vừa đi qua một cây cầu lớn bắc qua sông. Giữa sông có một hòn đảo nhỏ, cảnh quan trên đó khá đẹp, trước đây Giang Vọng Thư cũng từng ghé thăm.
Chỉ là lúc này, trăng mờ ảo, trên đảo cũng tối tăm một mảng, chẳng nhìn rõ gì cả.
Xa Thiến Thiến và Hình Vũ Giai cãi nhau vài câu, rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Người vừa rồi thật sự là anh trai cậu sao? Anh ruột á?”
“Chẳng lẽ là anh nuôi? Nói cái gì ngốc thế.” Hình Vũ Giai lập tức ở bên cạnh bắt bẻ.
Giang Vọng Thư lại như đột nhiên bị chọc trúng, thu ánh mắt lại, không biết nên trả lời thế nào.
Tuy nhiên, Xa Thiến Thiến cũng không đợi cô trả lời, lại tiếp tục cãi nhau nghiêm túc với Hình Vũ Giai về việc mình có ngốc hay không.
Giang Vọng Thư nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên cạnh, khẽ cười khổ.
Đúng rồi, cô có gì mà phải phiền não đâu?