[Edit] Nhật Ký Tình Yêu Của Tô Nam - Hoài Tố - CHƯƠNG 8: PHÁ VỠ RANH GIỚI
Edit: Moniesun
Beta: Livayolf
——
Tô Nam đặc biệt đãi Thạch Dương món thịt dê và bò cạp. Cô không muốn quá bày vẽ, nhưng Thạch Dương lại mặc cả âu phục tới đây. Cô ăn mặc quá mức tùy ý, còn Thạch Dương lại quá trang trọng. Ý tứ quá rõ ràng, việc này khiến Tô Nam có chút lúng túng.
Dù vậy, Thạch Dương không hề cảm thấy cách ăn mặc của Tô Nam có vấn đề. Nhất là khi cô cởi áo khoác ra, để lộ bên trong chiếc áo len màu trà sữa. Kiểu màu sắc thế này trông rất dễ chịu, trông cô có vẻ dịu dàng hơn. Mà vừa đúng, anh ta lại rung động hơn trước vẻ ngoài thế này của cô.
Thạch Dương cầm thực đơn mà cả lòng bàn tay và trên trán đều đổ đầy mồ hôi. Anh ta chưa từng có kinh nghiệm trong việc hẹn hò với các cô gái, đừng nói chi tới việc hẹn hò với nữ thần hồi còn niên thiếu.
Thạch Dương trông thấy Tô Nam ngồi sau xe đạp của Hạ Diễn mỗi khi tan học không biết đã bao nhiêu lần rồi. Cứ cho là cả đời này cũng không có cơ hội được trò chuyện với cô, không ngờ đến lại có một ngày, cô lại đang ngồi ở trước mặt anh ta.
Tô Nam cúi đầu xem thực đơn, cô và Thạch Dương vốn là không quen biết nhiều, cũng không biết rõ sức ăn của anh ta thế nào. Bữa cơm này là do cô mời, vậy thì cô cứ chủ động hỏi cho rồi.
“Hay là, chúng ta gọi trước ba cân?”
Đối diện với cô, đến một câu đầy đủ Thạch Dương cũng không nói được, ngoài gật đầu thì cũng chỉ là gật đầu. Người phục vụ lại còn hỏi thêm là có muốn gọi nước uống không, Tô Nam lắc đầu một cái. Nước uống có ga, cô tuyệt đối không muốn động vào, không tốt cho da.
Cô uống nước suối, Thạch Dương liền uống theo. Thức ăn được bê lên, Tô Nam xắn ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, đeo cái găng tay bằng ni lon vào rồi bắt đầu ăn. Từ chiều hôm qua đến giờ, Tô Nam chỉ uống có một ly nước ép dâu nên bây giờ cô sẽ cho phép bản thân ăn hơn gấp hai lần bình thường.
Tô Nam càng thong thả, Thạch Dương lại càng cẩn trọng. Anh ta giơ đũa lên rồi lại bất động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô một chút, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, dè dặt dò hỏi.
“Em có nghĩ sẽ trở về Bắc Kinh làm việc không?”
Tô Nam lắc đầu một cái, cô ở Thượng Hải nhiều năm như vậy, cũng đã có nguồn thu nhập ổn định, lại còn mua nhà rồi. Trở về Bắc Kinh, để sau rồi tính. Ánh mắt Thạch Dương trở nên ảm đạm, anh ta muốn chiếu cố Tô Nam. Anh ta có lẽ sẽ không tới ở Thượng Hải, mà Tô Nam cũng không quay lại Bắc Kinh, hai người vốn không thể ở một chỗ cùng với nhau. Thạch Dương cúi đầu, lặng lẽ ăn thịt dê.
Tô Nam thở phào một cái, Thạch Dương làm cô nhớ tới lão Tô. Không khí trở nên ngột ngạt và bị động, cũng không ai chủ động tranh thủ. Khó khăn đúng là ở ngay trước mắt, anh ta rồi sẽ rút lui như một lẽ thường tình mà thôi. Ngược lại, điều này khiến cô an tâm mà ăn, một bên vừa ăn một bên vừa hỏi về tình trạng dạo gần đây của bạn học cũ. Mấy ngày nay Tô Nam nghe thấy rất rất nhiều, lại khiến cô thường nhớ đến họ.