[Edit] Nhật Ký Tình Yêu Của Tô Nam - Hoài Tố - CHƯƠNG 3: "EM NÓI XEM?"
Tô Nam nói bóng nói gió, hỏi thăm Tôn Giai Giai những ai tham gia buổi liên hoan ngày hôm đó, Tôn Giai Giai thành thật nói cho cô biết.
“Vốn dĩ là buổi liên hoan của Hạ Diễn, cậu nói xem sẽ có ai đến?”
Tô Nam không nghĩ tới Hạ Diễn sẽ thật sự làm những việc này, phản ứng đầu tiên của cô là ngẩn ra, tiếp theo à một tiếng. Anh ta đích thân mở liên hoan, chắc chắn không có ý tốt.
Tôn Giai Giai cười rộ lên: “Thế nào? Hai người đã gặp lại? Nối lại tình xưa?”
“Lời này của cậu chẳng khác nào từ trong miệng Lục Dự Chương nhổ ra.”
Tô Nam phủi phủi móng tay, lật qua lật lại bảng màu móng, chọn cho mình một màu hồng đào mang sắc xuân, rồi đưa bàn tay thon dài của mình cho cô gái làm móng, chỉ vào móng tay nói.
“Ở chỗ này vẽ một hình trái tim có viền vàng giúp chị.”
Cũng nên làm đẹp cho bản thân một chút, nếu không vận đào hoa của cô lại cứ tiếp tục hẩm hiu như vậy mất thôi.
Tôn Giai Giai nghe Tô Nam bóng gió mắng Lục Dự Chương là chó, cười một tiếng, bỗng cảm thấy thân thiết hơn với Tô Nam, khoảng cách giữa 2 người lập tức được rút ngắn, vì thế cô nàng khuyên.
“Kỳ thật nhiều năm như vậy, cũng không có gì khó nói, khi đó trong lớp của chúng ta cũng có mấy đôi, bây giờ thì một đôi cũng không thành.”
Hiện tại hồi tưởng lại quá khứ cảm thấy đúng thật khi đó còn quá trẻ, khóc cười vui vẻ hay giận dữ đều làm đến kinh thiên động địa, kì thật căn bản thế giới cũng chẳng mảy may dao động.
Thật sự khi vào đại học, tiếp xúc với thế giới này nhiều hơn nữa, mấy cặp đôi uyên ương nào đó, không cần đao to búa lớn can ngăn cũng tự tan.
Năm đó Tô Nam và Hạ Diễn học cấp 3 là một cặp đôi được cho là không bền, hai người bọn họ chia tay mọi người cũng không thèm tốn một chút nước bọt nào để bàn tán. Ai ai cũng đều cho rằng bọn họ sẽ chia tay ngay từ lúc đầu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Vậy còn cậu? Làm việc tận 4 năm cho người mà mình yêu thầm.”
Tô Nam thốt ra những lời này, lập tức cảm thấy hối hận. Cô rút tay ra khỏi chậu nước ngâm, tay vội chộp lấy điện thoại khiến nó đẫm nước.
“Tớ không phải có ý đó, ý tớ là cái tên Lục Dự Chương đào hoa kia, đã làm chậm trễ cậu.”
Hiếm khi nào Tôn Giai Giai ở trước mặt bạn cũ tự chế giễu, cười nhạo chính mình.Cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý tốt cho những chuyện này, cười tủm tỉm nói với Tô Nam.
“Sau khi cậu và Hạ Diễn chia tay, chắc cậu cũng đã quen người khác hả? Cậu cảm thấy còn có người tốt hơn Hạ Diễn?”
Thật sự như thế, Tô Nam trầm mặc, cô không thể phủ nhận.
Thời điểm mới vừa chia tay, Tô Nam tựa như người bị thiếu thốn tình cảm. Với gương mặt xinh đẹp và thân hình chữ S của mình, cô đã vào thẳng học viện điện ảnh. Từ khi bắt đầu vào học, người theo đuổi cô nườm nượp.
Tô Nam rất hưởng thụ loại “yêu” này, cô cứ chọn bạn trai từ những người theo đuổi đó, tuyển ra người đối xử tốt nhất với cô, nhường nhịn cô nhất, sau đó không ngừng lăn lộn, dày vò bọn họ, chứng minh bản thân được yêu thích, chứng minh có rất nhiều người yêu mình.
Cô ở trường có hẳn một nhóm bạn trai, không một ai có thể khiến Tô Nam kiên trì quen nửa năm. Thời gian dài nhất là cái người, lặn lội nửa cái Bến Thượng Hải trong trời mưa to kéo dài mua cho cô cái bánh kem phô mai nổi tiếng, mà Tô Nam cũng không phải một mình ăn hết, cô ăn một ngụm rồi chia cho mấy chị em cùng phòng kí túc xá.
Những nam sinh theo đuổi cô đều thề thốt rằng sẽ đối xử với cô thật tốt, nhưng không có một ai kiên trì để khiến cô mềm lòng. Tô Nam cho rằng bọn họ chỉ là chưa trưởng thành, chỉ cần trưởng thành hơn, chắc chắn cô sẽ kiếm được tình yêu đích thực.