[Edit] Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu - Thâu Mã Đầu [Hoàn] - Phiên ngoại kết thúc
- Metruyen
- [Edit] Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu - Thâu Mã Đầu [Hoàn]
- Phiên ngoại kết thúc
Edit: Vũ Quân
Phiên ngoại kết thúc · Tân Hôn
Ngày chân chính diễn ra hôn lễ, cách ngày cầu hôn thành công đã hai năm.
Hai năm nay mỗi ngày Hạ Nhai gần như đều tăng ca, rốt cuộc cũng đứng vững gót chân ở thành phố Sơn, có thể cho tân nương của anh một bộ hôn phòng, còn có một hồi hôn lễ long trọng.
Hôn lễ tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố Sơn, ngay từ cửa khách sạn cho đến lối đi bộ đều trang trí một hồi, dùng hoa hồng trắng và bóng bay hồng xây dựng ra cổng hôn lễ tràn ngập màu sắc cổ tích.
Ngày tổ chức Tạ Đình Đình mang theo con gái 6 tuổi, trước thời gian đến trang điểm cho Đường Miên, cô gái nhỏ lớn lên cực kỳ giống Tạ Đình Đình, gọi một câu Miên Miên tỷ tỷ làm tim Đường Miên tan chảy.
“Miên Miên tỷ tỷ, Lang thúc thúc đâu?” Âm thanh của cô gái nhỏ giòn ngọt giống như quả táo tươi mới nhiều nước, đôi mắt to tròn chớp chớp làm Đường Miên ôm bé hôn vài cái.
Đường Miên cũng không biết vì sao bé gọi mình là tỷ tỷ, ngược lại kêu Hạ Nhai là thúc thúc, Hạ Nhai bị tức giận không nhẹ, nhìn thấy tiểu nha đầu này liền đá đi.
“Lang thúc thúc đi làm việc của mình rồi, bảo bối.” Đường Miên vẫn luôn liền thích con gái, trước kia lúc Hạ Nhai ở nơi khác học đại học cô luôn thích chạy đến nhà Tạ Đình Đình, một khi bế bé lên là không nỡ buông tay, cô đã bị Tạ Đình Đình cười nhạo vô số lần.
“Ôi chỗ ngồi đủ xa! Xem ra Hạ ca từ Hải đại đi ra đúng là trâu bò.” bên ngoài phòng nghỉ truyền đến tiếng Vương Hiểu Quang, Đường Miên nhanh chóng buông tiểu nha đầu đi ra ngoài, liền thấy Dư Nhuế không thể nhịn được nữa mà cho Vương Hiểu Quang một chân.
“Mẹ nó cậu thật là ồn muốn chết.”
Vương Hiểu Quang tủi thân giống như quả bóng xì hơi: “Tôi câm miệng còn không được sao.”
Lời còn chưa dứt, Dư Nhuế đã thấy Đường Miên đi về phía bọn họ, lúc này cô mới thu chân lại làm Vương Hiểu Quang nhặt về một cái mạng.
“Cô giáo.” Dư Nhuế mặc chiếc váy đen và bốt cao cổ, hiên ngang nói: “Tân hôn vui vẻ.”
“Tân hôn vui vẻ! Hai bọn em phải cho hai người bao lì xì lớn!”
Vương Hiểu Quang lập tức đi tới: “Lại nói tiếp em còn cảm thấy quá vi diệu, lần trước em mới biết được thì ra hai người từ thời cấp ba đã cặp với nhau, sao lúc ấy em lại không nhận ra gì hết nhỉ……”
Mắt thấy Vương Hiểu Quang vừa nói lại sắp không thu lại được, Dư Nhuế trợn trắng mắt: “Mẹ nó phiền muốn chết……”
Đường Miên nhìn hai người tung hứng mà cười không ngừng: “Cô cũng không nghĩ tới các em thế mà sẽ ở bên nhau.”
“Đó còn không do cô ấy theo đuổi em, theo đuổi đến mức……” Vương Hiểu Quang ngoác miệng lại chuẩn bị khoác lác, bị Dư Nhuế cứng rắn trừng một cái, cậu ngay lập tức uốn lưỡi: “…Em quay đầu lại theo đuổi cô ấy sao.”
Cặp này đúng là hoan hỉ oan gia, vẫn luôn ồn ào nhốn nháo đến bây giờ, cũng may hai người có kết quả tốt.
Nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm, Đường Miên đi đến cửa khách sạn chuẩn bị cùng Hạ Nhai tiếp khách.