[Edit] Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu - Thâu Mã Đầu [Hoàn] - Chương 24: Đoàn kết
Edit: Vũ Quân
“Tôi cũng hoan nghênh!” Vương Hiểu Quang không biết đã lẽo đẽo theo sau Hạ Nhai bao lâu, cho đến giờ phút này cậu lên tiếng Hạ Nhai mới biết đến sự tồn tại của cậu.
“Nếu các cậu quá đông thì trước tiên có thể tìm tôi, nếu ngay cả cửa của tôi cũng không qua thì không cần đến tìm Hạ ca gây phiền toái.”
Hạ Nhai nhìn lướt về phía sau đã thấy Vương Hiểu Quang hé miệng đi đến phía trước, chân dẫm lên khung cửa của lớp 6, còn nhướn lông mày về phía Đường Miên: “Một đám hèn nhát, chỉ biết nhặt quả hồng mềm để bóp, sao hả, muốn nháo thì đến tìm lớp 10 chúng tôi nháo, tìm cô giáo để làm gì, bắt nạt cô ấy thì cô ấy sẽ không giống như tên ngốc Lý Huy kia mắng các cậu có mẹ sinh mà không có mẹ dạy à?”
Lời này nói thật trơn tru, Hạ Nhai dùng một tiếng cười nhẹ tỏ vẻ đồng ý hiếm có với Vương Hiểu Quang, còn lại Đường Miên cảm thấy rất cảm động, cô không quên dùng ánh mắt ra hiệu với Vương Hiểu Quang: “Được rồi Hiểu Quang, đừng nói nữa……”
“Cậu nói cái gì!” Một nam sinh vỗ bàn đứng lên, Đường Miên nhớ rõ hắn chính là lớp trưởng lớp 6, Mã Cao Dương.
“Cái gì mà nói cái gì, không phải các cậu muốn nháo sao, không phải muốn một câu giải thích sao, tôi mẹ nó không có tư cách cho các cậu một câu giải thích à?” Vương Hiểu Quang nháy mắt thu lại gương mặt tươi cười, hung tợn trừng mắt nhìn Mã Cao Dương, bộ dáng mắt trừng to nhìn còn có chút dọa người.
“Nhìn xem loại người hèn nhát nghe thấy những câu nói này chỉ biết vỗ bàn dựng lên, thế nào, có phải muốn đánh tôi không?”
“Sao chúng tôi có thể giống đám lưu manh các cậu, một câu không hợp đã động thủ!” Mã Cao Dương lập tức cũng bày ra biểu cảm giống Vương Hiểu Quang, còn tranh thủ lúc khí thế ở trên bồi thêm một câu: “Cậu nói xem đến cùng cũng chỉ là học sinh cao trung thôi mà, một lời không hợp đã đòi đánh đòi giết thì coi là bản lĩnh gì chứ, có bản lĩnh thì so thành tích đi!”
Câu nói của Mã Cao Dương trong nháy mắt đã khơi dậy sự đồng tình của các học sinh xung quanh, tức khắc trong phòng học vang lên hết đợt này đến đợt khác tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, so thành tích đi, có bản lĩnh thì lớp 10 các cậu xếp trên lớp 6 chúng tôi đi, mỗi lần đều xếp cuối cùng, làm trường chúng ta mất mặt!”
“Nếu các cậu thắng thì chúng tôi xin lỗi các cậu! Các cậu thua phải để Hạ Nhai tới lớp chúng tôi, trước mặt mọi người xin lỗi thầy Lý, các cậu có dám không?”
Vương Hiểu Quang đúng là tức giận đến đau trán, cậu hận không thể đi lên cho kẻ khơi mào Mã Cao Dương hai đấm thì nghe thấy Hạ Nhai nhàn nhạt mở miệng: “Được thôi, so như thế nào?”
Ngọa tào* Hạ ca, cậu đồng ý cũng quá sảng khoái đi!
(*na ná như kiểu ĐM bên Việt Nam)
Vương Hiểu Quang cảm thấy Hạ Nhai có gì đó hiểu nhầm với chỉ số thông minh của mình, đang chuẩn bị túm túm kéo kéo ống tay áo của Hạ Nhai bảo anh đừng xúc động nhưng cậu đã bị người khác bắt lấy trước.