[Edit] Nhật Ký Dưỡng Thành Liếm Cẩu - Thâu Mã Đầu [Hoàn] - Chương 2: Báo đáp
Edit: Vũ Quân
Lúc Vương Hiểu Quang đối diện với cặp mắt kia cổ họng đột nhiên căng thẳng, theo bản năng cậu nhìn thoáng qua về phía Dư Nhuế, há miệng thở dốc chưa nói ra lời.
Trong phòng học lâm vào yên tĩnh lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám nói thêm nửa câu, càng không dám quay đầu nhìn gương mặt Hạ Nhai vì không ngủ đủ mà trở nên rất xấu.
Dư Nhuế còn nhanh chóng lảng tránh ánh mắt của Vương Hiểu Quang, giả vờ như không có việc gì mở miệng: “Các cậu cũng thật quá đáng, sao lại bắt nạt cô giáo như vậy.”
Hạ Nhai nhìn cũng chưa nhìn Dư Nhuế, còn chẳng thèm liếc mắt một cái, anh không kiên nhẫn ngước mắt lên thì thấy hai chữ Đường Miên trên bảng đen.
Chữ viết bảng của Đường Miên thật sự xinh đẹp, đây cũng là nguyên nhân cô trổ hết tài năng trong kì thi biên chế, trong tú khí không mất đi lực đạo, cái tên mềm như bông được cô viết ra một cảm giác trong nhu có cương.
Nhưng Hạ Nhai không quan tâm điều này, ánh mắt anh từ trên bảng đen đảo qua Đường Miên đang đỏ bừng mặt, ngây ngốc đứng bên cạnh, anh một lần nữa bò trở về trên bàn.
“Cái kia……” Rất hiển nhiên thiếu niên trước mắt đã giúp cho Đường Miên vượt qua trận nguy cơ đầu tiên trong kiếp sống chức nghiệp*. Đường Miên cuối cùng cũng ý thức được mấy đứa trẻ cao trung này còn lợi hại hơn cô nghĩ nhiều, cô mất vài giây mới miễn cưỡng tiêu hóa được hiện thực, một lần nữa trở lại trên lập trường của giáo viên:
“Bạn học Hạ Nhai cơ thể em không có gì quan trọng chứ, có cần đến phòng y tế không?”
(*chức vụ và nghề nghiệp)
Tuy rằng ở trong văn phòng Đường Miên đã được các giáo viên khác dặn dò rằng cách sinh tồn ở lớp 10 chính là mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu niên tên Hạ Nhai này không phải một đứa trẻ hư.
Phòng y tế? Hạ Nhai vừa không kiên nhẫn lại nhiều thêm cảm thấy có chút buồn cười, xem ra niên cấp chủ nhiệm đã thật sự không tìm được người có thể tiếp nhận cục diện rối rắm của lớp 10, thế nhưng lại tìm một cô giáo ngốc bạch ngọt* tới.
(*người có tính cách và vẻ ngoài ngây thơ, ngốc nghếch, hiền lành, dễ bắt nạt.)
Thấy Hạ Nhai căn bản ngay cả ý phản ứng lại Đường Miên cũng không có, Dư Nhuế nhẹ nhàng thở ra đồng thời cười cười, cô ta tốt bụng mở miệng nhắc nhở nói: “Cô giáo, em kiến nghị cô vẫn đừng nên quấy rầy cậu ấy, khi rời giường tính khí của cậu ấy rất xấu.”
Đã nhìn thấy rồi…
Đường Miên thở ra một hơi thật dài bình phục lại nhịp tim, cô xoay người một lần nữa về lại bục giảng bắt đầu giảng bài, tuy rằng cô không biết ở bên dưới có bao nhiêu người đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng ít nhất sau khi trải qua sự kiện của Hạ Nhai căn bản là không ai còn dám xen mồm ồn ào, cả tiết học đều rất yên tĩnh.
Tiết học đầu tiên là vượt qua hữu kinh vô hiểm*, lúc Đường Miên từ trong lớp 10 đi ra có cảm giác như cả người đã chết qua một hồi, cô rút ra kinh nghiệm xương máu, ở trong lòng âm thầm thề ngày mai nhất định phải mặc quần đi dạy học!