[Edit] Ngưng Hẳn Mê Luyến - Tài Vân Đao - Chương 7
Trong một thời gian dài, cái tên “Nguyễn Điềm” như một lời nguyền, khiến Văn Doanh không muốn nhắc đến, không muốn nghe, cũng hiếm khi nghĩ tới. Điều này thực ra là một điều khó có thể tránh khỏi, bởi vì họ vẫn đang học chung một trường và Nguyễn Điềm cũng không phải là một học sinh hoàn toàn vô danh. Văn Doanh luôn có thể vô tình nghe thấy tên cô ấy trong nhiều tình huống khác nhau.
Cô phải thừa nhận rằng đối với Nguyễn Điềm, cô vừa có cảm giác chua xót vừa cố gắng tránh né nhưng lại không thể phủ nhận rằng cô cũng rất tò mò về cô ấy. Điều duy nhất cô có thể làm là giữ im lặng.
“Nghe giống như Voldemort[‘] vậy.” Em trai Văn Doanh, vừa xé miếng bánh mì, vừa buông lời châm chọc. Những đứa trẻ tiểu học bây giờ thật sự trưởng thành sớm. Ví dụ như em trai Văn Doanh, cậu nhóc có thể thốt ra những câu hỏi như ông cụ non: “Chị à, nghe như là tình địch của chị vậy?”
[‘]: Voldemort là nhân vật phản diện trong truyện Harry Potter.
Văn Doanh nhẹ nhàng mím môi, cô lỡ mạnh tay một chút, làm miếng sườn non hầm mềm mịn trên đĩa bị chọc đến thành mảnh vụn. Cô có chút hối hận khi kể chuyện này với em trai, mối quan hệ của hai chị em vốn khá lạnh nhạt, cô thật sự không nên nói ra.
Nhưng cô không có ai để tâm sự.
“Đừng nói lung tung.” Cô khẽ nhắc nhở, mắt nhìn chằm chằm vào miếng sườn đã nát bấy, “Cô ấy rất xuất sắc, cũng là một người tốt.”
Nguyễn Điềm luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè khi đạt được thành tích tốt, luôn động viên tinh thần mọi người khi gặp khó khăn, và khi thấy người khác mắc lỗi, cô sẽ sửa chữa thay vì chỉ trích họ. Thậm chí, khi vào căn tin lấy thức ăn, cô còn tiện tay giúp các dì lao công lau chỗ nước canh bị đổ trên quầy. Cũng có lần, khi cậu bạn cao gầy lén lút nói xấu Văn Doanh, Nguyễn Điềm đã đứng ra bảo vệ cô, dù hai người họ chưa từng quen biết.
Hôm đó, Văn Doanh từ chối lời mời ăn trưa của cậu bạn cao gầy nhưng lại đồng ý đi ăn với Tần Yếm, điều này khiến cậu ta vô cùng bực bội, liền nói xấu Văn Doanh là “nhìn người chọn món”[‘], “kẻ đào mỏ”. Nguyễn Điềm tình cờ nghe thấy và đã rất nghiêm túc ngắt lời cậu ta, dù lúc đó cô và Văn Doanh vẫn chưa hề quen biết, nhưng cô ấy đã sẵn sàng lên tiếng bảo vệ một người xa lạ.
[‘]: Nguyên văn là 看人下菜碟. Có thể hiểu là “nhìn người mà chọn món”, dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ.
Văn Doanh khẽ thở dài. Thực ra, cô sớm đã đoán được phản ứng của cậu bạn cao gầy, cô quá hiểu những người như vậy sẽ làm gì để bảo vệ sĩ diện của mình. Khi những lời đồn đại đầy ác ý lan đến tai Văn Doanh, đúng lúc cô đang chuẩn bị đi học và tiện đường đến lớp của cậu ta.
Cô đứng ngay cửa lớp, trước mặt tất cả các bạn cùng lớp của cậu ta, rất lịch sự hỏi:
“Cậu thực sự nghĩ mình không có bất kỳ ưu điểm nào đáng giá, chỉ có thể dùng tiền để thu hút con gái, hay là cậu cho rằng Tần Yếm ngoài việc giàu có ra thì mọi thứ đều thua kém cậu?”