[Edit] Ngưng Hẳn Mê Luyến - Tài Vân Đao - Chương 5
Sau khi rời đi một lúc, khi cô trở lại bàn, Văn Doanh phát hiện Tần Yếm vẫn ngồi đó, đồ ăn trước mặt hầu như chưa động đến. Anh không ngẩng đầu nhìn cô, giống như hai người chỉ tình cờ ngồi cùng bàn, chứ không phải anh chủ động mời cô ăn tối. Sự hiện diện của cô dường như không liên quan gì đến anh.
Tần Yếm lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những bụi trúc lay động trong gió và dòng suối nhỏ róc rách chảy. Bóng đêm dần buông xuống, chỉ còn thấy những hình ảnh mờ mờ ảo ảo, cũng mang một vẻ đẹp tĩnh lặng riêng. Tần Yếm có lẽ đang ngắm cảnh, hoặc có thể chỉ đơn giản là không muốn nhìn thấy ai, cứ thế mà ngắm nhìn thật lâu, bóng đêm như thấm qua ánh đèn, bao trùm lấy anh, thêm vào đó một tầng u sầu khó tả.
Văn Doanh đột nhiên nghĩ đến một giả thuyết: Có lẽ Tần Yếm đang nghĩ về cô gái mà anh thực sự muốn mời đến đây. Anh đã bỏ ra không ít công sức cho lời mời này, nhưng lại không thể mời được người mà anh mong muốn. Trong cơn bực tức, anh ngẫu hứng tìm một cô gái xa lạ để thay thế, và giờ đây, có lẽ anh đang hối hận về quyết định này. Có lẽ anh đang suy nghĩ về cách kết thúc tình huống khó xử này mà không khiến người con gái anh thực sự thích hiểu lầm, đồng thời không làm cô gái xa lạ này nảy sinh ảo giác tình cảm.
Tình huống này thật dễ hiểu.
Họ chưa từng nói chuyện với nhau, cho dù muốn trò chuyện cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu, ngoài việc tình cờ gặp nhau ở căng tin, vốn dĩ không bao giờ nên ngồi cùng một bàn ăn. Cả hai đều cảm thấy khó xử.
Tuy nhiên, Văn Doanh không muốn khiến Tần Yếm cảm thấy khó xử. Dù là vì những tâm sự khó nói của cô, hay chỉ đơn giản là muốn tỏ lòng biết ơn vì bữa ăn tối mà anh đã mời, cô cảm thấy mình có trách nhiệm làm cho anh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Thực ra, anh vốn không định mời em đúng không?” Cô nhẹ nhàng nói, cúi đầu gắp lấy hai cọng cải thìa, ánh mắt hướng xuống.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với Tần Yếm, ngoại trừ những lời cảm ơn lịch sự trước đó. Cô luôn là một cô gái thích quan sát cảm xúc của người khác. Cô nhận ra Tần Yếm không muốn nói chuyện với cô, vì vậy cô chỉ lặng lẽ ngồi đó. Cô đoán rằng hiện tại Tần Yếm có lẽ không có ấn tượng quá xấu về cô.
Tần Yếm vì câu nói bất ngờ này mà quay đầu nhìn cô. Anh có một gương mặt điển trai, rất dễ khiến người ta tin rằng anh là một thanh niên rất xuất sắc. Nhưng khi ngồi đối diện như thế này, Văn Doanh lại cảm thấy giữa đôi mày của anh có một nỗi u sầu khó mà xóa bỏ, như thể nó đã ăn sâu vào linh hồn của anh.
Cô có chút băn khoăn. Tần Yếm rõ ràng là người có xuất thân tốt nhất mà cô từng gặp, thật khó hình dung anh lại có một khía cạnh u buồn như vậy.
“Em chưa từng đến Nhập Vân Cư trước đây, nhưng em nghĩ đặt chỗ để dùng bữa tại đây chắc không dễ dàng, đúng không?” Cô nhẹ nhàng chọc chọc vào lá cải thìa, tạo ra một lỗ nhỏ nhưng không ăn. Ba của Văn Doanh rất chú ý đến việc rèn luyện phép tắc ăn uống cho con cái, tuyệt đối không được ăn khi đang nói chuyện. “Em và anh mới gặp nhau lần đầu, không có lý do gì để anh phải bận tâm như vậy.”