[Edit] Ngưng Hẳn Mê Luyến - Tài Vân Đao - Chương 1
Văn Doanh lần đầu gặp Tần Yếm vào một ngày mưa.
Vừa tan học, con phố dài trước cổng trường cấp ba Sĩ Anh chật kín học sinh. Những chiếc ô với đủ loại hoa văn chen chúc nhau trong tiếng ồn ào, trông giống như một cuộc hỗn loạn.
Sĩ Anh là ngôi trường tư có học phí cao nhất thành phố A. Trình độ giảng dạy không biết có đạt được như trong các tờ quảng cáo “trình độ hàng đầu” hay không, nhưng ít nhất học phí thì chắc chắn thỏa mãn tiêu chuẩn này. Những học sinh có thể trả mức học phí đắt đỏ này, không phú thì cũng quý, ít nhất là gia đình không tồi.
“Biết vậy tiết cuối cùng hôm nay tớ xin nghỉ để đi học thêm TOEFL rồi, khỏi phải kẹt lại lúc tan học như thế này.” Cô bạn cùng lớp không mấy thân thiết than phiền với Văn Doanh, “Trời mưa thật khó chịu.”
Văn Doanh mỉm cười với cô ấy, không nói gì, lặng lẽ che một chiếc ô trong suốt. Mưa lất phất rơi trên mặt ô, như từng bông hoa nhỏ đang nở rộ.
Cô bạn không nhịn được mà liếc nhìn cô.
Lưng thẳng, chiếc váy lanh thuần trắng chỉ dài đến trên đầu gối hai ba phân, để lộ đôi chân thon dài, mang một đôi giày trắng không rõ thương hiệu, kiểu dáng đơn giản, có lẽ cũng không phải hàng hiệu lớn gì, nhưng đúng là có gu thẩm mỹ.
Văn Doanh khá xinh đẹp, điều này học sinh của Sĩ Anh đều thừa nhận. Tháng trước trong buổi liên hoan của khối 10, Văn Doanh là đại diện của câu lạc bộ piano, lên sân khấu biểu diễn độc tấu, ngay lập tức trở thành ngôi sao mới của Sĩ Anh. Ngay cả cô bạn này khi lướt diễn đàn cũng đã like cho cô – ai mà không thích một mỹ nữ chứ?
“Hôm trước là sinh nhật tớ, mẹ tớ tặng tớ một chiếc túi mới của F. Tớ thấy chiếc túi đó khá đẹp.” Cô bạn này tìm chuyện để nói, vừa nói liền chột dạ, lỡ lời rồi. Cô ấy không biết hoàn cảnh gia đình của Văn Doanh ra sao, nếu bị hiểu nhầm là khoe khoang thì không hay chút nào, nhất là khi ý định của cô ấy chỉ là muốn kết thân với người bạn xinh đẹp này.
Văn Doanh khẽ mỉm cười với cô bạn – cô luôn mang lại cảm giác lịch sự và dè dặt nào đó, ai thích cô thì sẽ rất thích, nhưng những người không ưa cô thì lại cảm thấy cô quá giả tạo. Cô bạn này nằm giữa hai trường hợp đó, cảm thấy Văn Doanh thực ra có chút khó gần.
“Nhà tớ không có khả năng tiêu xài như thế.” Văn Doanh khách sáo gật đầu, trông rất bình tĩnh, không hề thấy khó chịu. “Nhưng tớ rất mong được nhìn thấy chiếc túi đó. Nếu ngày nào đó cậu mang đến trường, nhớ cho tớ xem với nhé.”
Thế là tâm trạng của cô bạn này lại tươi tỉnh lên. Cô cảm thấy Văn Doanh vẫn là kiểu người dễ nói chuyện.
“Ê, xe nhà tớ đến rồi, tớ đi trước nhé.” Cô bạn vẫy tay rồi cầm ô đi về phía đầu phố.
Văn Doanh vẫn cầm ô đứng đó một mình.
Chiếc túi mới của F mà cô bạn nói, cô cũng đã thấy rồi, khá đẹp. Tuần trước, dì Liêu mua nó để tặng cho một khách hàng lớn của công ty. Nghe nói khách hàng đó rất thích, đem về nhà tặng con gái làm quà sinh nhật.
Dì Liêu là mẹ kế của cô.
Không phải người mẹ kế nào cũng độc ác như trong câu chuyện Cinderella, phần lớn chỉ là sống hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau. Nếu bạn khách sáo, tôi cũng sẽ lịch sự, và nếu có thể sống chung như những người bạn cùng phòng thì coi như đã là tốt rồi. Ba mẹ của Văn Doanh ly hôn khi cô còn rất nhỏ, và cô được giao cho mẹ nuôi dưỡng, nhưng hầu hết thời gian cô đều sống với ba.