[ Edit ]- Ngọt Ngào Trong Vòng Tay Anh - Chương 12: Hồ Lô Ngào Đường
Nguồn ảnh: CHANPOPO_
Thứ hai Mão Mão còn phải đi làm, cho nên chỉ ở thành phố H hai ngày, dự định cuối tuần lên tàu cao tốc lúc 6 giờ trở về thành phố B.
Tối đó, Dậu Dậu đưa Mão Mão đến trạm tàu cao tốc.
Trong tay Mão Mão còn cầm một hộp quà, là món quà của khách sạn 5 sao kia. Cô che chở như bảo bối, thật cẩn thận mà cầm lấy, nâng niu trong tay.
Dậu Dậu biết bên trong là hai chén Dương Chi cam lộ. Cô bước lên để tiễn bạn mình.
Mão Mão nói: “Không cần đâu, tớ cùng với Dương Chi cam lộ đi cùng nhau là được rồi.”
Dậu Dậu nói: “Cậu đúng là trọng thực nhẹ hữu!”
*Xem thức ăn hơn bạn bè.
Mão Mão nói: “Nếu cậu là Dương Chi cam lộ, mình cũng sẽ mang cậu đi!”
Hai người nói giỡn, tàu cao tốc tới rồi mà vẫn không tha, thật ra thành phố H cách thành phố B không xa, muốn gặp lúc nào thì cứ đi tàu cao tốc là tới ngay.
Mão Mão tiến vào nhìn về phía Dậu Dậu phất tay.
“Dậu Dậu, quên chuyện cũ đi, cứ hướng về phía trước mà bước.”
.
Sau khi Dậu Dậu tiễn Mão Mão xong, còn chưa đến 6 giờ.
Vừa vặn cô thấy hơi đói bụng, Dậu Dậu tìm quán ăn ghé vào ăn tôm chiên. Cô vừa ăn vừa lướt vòng bạn bè, đúng lúc thấy bạn học đăng bức ảnh ngôi trường cũ.
Dậu Dậu nuốt xuống miếng tôm chiên cuối cùng.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc cô học lại cao trung trạm cao tốc ở rất xa, phải ngồi tàu điện ngầm, đại khái là phải đi ba trạm liền.
Đầu ngón tay chần chờ trên avatar của Lâm Tắc Tu ở WeChat, cuối cùng vẫn nhự nhàng mà ấn xuống.
Cô gửi mặt cười trước, sau đó hỏi: “Vừa lúc tôi đang ở gần trường trung học, anh có muốn đi dạo ở trường cũ không?” Sau khi gửi, Lâm Tắc Tu chưa có hồi âm. Trong lòng Dậu Dậu có chút khẩn trương, lại gửi thêm.
“Không phải tôi còn thiếu anh một bữa cơm sao? Tôi nhớ ở đối diện trường có tiệm cơm gia đình Đông Bắc, đồ ăn không tồi.”
Dậu Dậu lại bắt đầu đếm đếm đầu ngón tay của mình, rốt cuộc cô đã thiếu Lâm Tắc Tu bao nhiêu bữa cơm rồi.
Còn chưa tìm ra lý do thì di động run lên rồi vang lên tiếng chuông, nhìn thấy tên trên màn hình, Dậu Dậu thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, phải uống mấy ngụm mới ổn lại, chuyển qua điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc, chung quanh còn có chút âm thanh ồn ào, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Dậu Dậu nói: “Tôi vừa mới tiễn Mão Mão lên tàu cao tốc, hiện tại chưa có rời đi. Anh…..Bên kia đang vội sao? Nếu vội, thì hôm khác cũng được.”
“Không vội gì cả, chỉ là chút việc nhỏ, cô chờ tôi ba mươi phút.”
Dậu Dậu vội vàng nói: “Tôi ở trong trường học đợi anh.”