[Edit] Ngoan Ngoãn - Chương 7. Hoàng hôn
Editor: Ái Khiết
Tiêu Nhiên nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm đầy nghiêm túc.
Anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Em từ nhỏ đến lớn đều ngoan như thế, lần này cũng nghe lời chút đi, đừng luôn nghĩ đến chuyện rời xa anh.”
Ánh nắng mùa thu không quá gay gắt, gió thổi qua mang theo chút se lạnh.
Không biết Tống Ôn Ngôn nghĩ đến điều gì, đôi môi bỗng trở nên tái nhợt.
Tiêu Nhiên cau mày, buông tay khỏi chiếc xe đạp, chiếc xe lập tức đổ xuống đất. Anh vội nâng khuôn mặt cô lên: “Sao thế? Em thấy không khỏe à?”
Tống Ôn Ngôn quay đầu né tránh ánh mắt anh, cố gắng đẩy anh ra.
Tiêu Nhiên nắm chặt cổ tay cô: “Điềm Điềm, trong lòng em có tâm sự đúng không? Nói anh biết đã xảy ra chuyện gì đi em.”
Tống Ôn Ngôn không hiểu tại sao anh có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tại sao vẫn có thể cười cợt trêu chọc cô được. Có lẽ anh thật sự chỉ coi cô như trò chơi, hoàn toàn không để cô vào lòng.
Nhưng bảo cô nói ra ư?
Tống Ôn Ngôn cụp hàng mi dài xuống. Chuyện đó, cô làm sao nói ra được đây? Chỉ cảm thấy Tiêu Nhiên quá đáng, bắt cô nói ra chẳng khác gì muốn sỉ nhục cô thêm lần nữa.
“Tiêu Nhiên, buông tôi ra đi.”
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng, nhưng nghe vào lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Tiêu Nhiên có thể chịu đựng được việc cô không nói lời nào rời xa anh suốt bốn năm, nhưng không thể chịu nổi việc cô lại một lần nữa đẩy anh ra, từ bỏ anh.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Không nỡ giận, cũng không nỡ mắng cô.
Chỉ có thể mềm lòng để cô nhìn anh, để cô thấy rõ anh yêu cô biết nhường nào.
Gương mặt của Tống Ôn Ngôn bị anh nâng lên, cô buộc phải ngẩng đầu nhìn anh. Trong mắt người đàn ông là cơn sóng lớn cuộn trào, như đang kìm nén cả bão tố: “Có phải anh làm sai ở đâu không? Nói cho anh biết đi em.” Anh trầm giọng: “Anh sẽ sửa, anh sẽ sửa tất cả!”
Lúc này, Tiêu Nhiên khiến cô nhớ lại hình ảnh anh khi mới gặp bốn năm trước, ngông cuồng lại bất kham. Vẻ mặt lạnh lùng, cứng rắn như thể nếu cô dám nói không, anh sẽ bóp chết cô ngay lập tức.
Thực ra, cô rất mềm lòng. Rõ ràng anh đã đối xử với cô như thế, vậy mà Tống Ôn Ngôn vẫn không nỡ nói lời nặng nề làm tổn thương anh.
Đây là Tiêu Nhiên của cô mà, chàng trai duy nhất cô từng yêu. Cả trái tim tuổi thiếu nữ của cô đều dành cho anh. Dù đã quyết tâm quên đi, nhưng chỉ cần gặp lại anh, cô vẫn không thể kiềm chế được mà đỏ mặt.
Tống Ôn Ngôn cảm thấy tủi thân, không phân biệt được đâu mới là Tiêu Nhiên thật sự.
Đôi mắt cô gái nhỏ đong đầy nước.
Tiêu Nhiên sững người, lập tức hoảng hốt: “Anh không mắng em, không mắng đâu, đừng khóc, là anh sai, anh đáng bị đánh!”