[Edit] Ngoan Ngoãn - Chương 2. Nhiều năm trôi qua như thế
Editor: Ái Khiết
“Vậy thì bẻ gãy chân nó đi.” Trong con hẻm nhỏ vang lên một giọng nói vừa mỉa mai vừa mang theo ý cười, giống như đang hỏi ý kiến ai đó.
“Được thôi, mày làm đi.” Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đáp lại, mang theo chút lười biếng và chế nhạo.
Tống Ôn Ngôn đi ngang qua con hẻm, tình cờ nghe được những lời này liền dừng bước.
Giọng nói đó rất giống với người trong trí nhớ của cô.
Cô gái quay đầu nhìn vào trong hẻm, hơi do dự, rồi chậm rãi bước vào.
Tống Ôn Ngôn biết khu vực này có nhiều đám thanh niên côn đồ, nghe nói trong đó có một người rất lợi hại, đánh nhau rất giỏi, tuổi lớn nhất trong nhóm. Anh ta đã nghỉ học từ lâu rồi, sống một cuộc đời lang bạt. Học sinh cá biệt ở các trường cấp ba và trung cấp nghề gần đó đều thích tụ tập đi theo anh ta.
Tống Ôn Ngôn bình thường luôn tránh xa những người này, nhưng hôm nay…
Tiến lại gần, tiếng đấm đá vang lên.
Tống Ôn Ngôn khựng lại, nắm chặt mép váy, sau đó tiếp tục bước vào.
Một nhóm người đang đá một cậu thanh niên nằm dưới đất. Đám côn đồ tóc nhuộm đủ màu sắc, trên người toát ra vẻ dữ tợn. Bọn họ dùng nắm đấm mạnh mẽ, cú đá càng dữ dội hơn.
Chàng trai nằm dưới đất bị đánh đến bầm dập, ngay cả sức để van xin cũng không còn.
Trong số họ, có một người tựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc lạnh lùng quan sát. Anh ta trông lớn tuổi hơn đám thanh niên kia một chút. Không nhuộm tóc, tóc cắt ngắn, không xỏ khuyên, mặc một chiếc áo nỉ xám đơn giản, quần cargo, trông thoải mái nhưng lại mang theo khí chất ngang tàng khó tả.
Tống Ôn Ngôn ngẩn người nhìn anh, như thể vừa bị ai đó đấm mạnh vào ngực, cảm giác nghẹn ngào dâng lên.
Thiếu niên hút xong một điếu thuốc, gỡ điếu thuốc trên tai xuống rồi tiếp tục hút. Một tên đàn em đứng cạnh nhanh chóng rút bật lửa ra.
Có người thấy Tống Ôn Ngôn, hét lên kinh ngạc: “Mẹ nó, cô là ai đấy?”
Đám côn đồ dừng tay, đồng loạt nhìn qua, ai cũng sững người.
“Chà, cô nàng này xinh đẹp đến mức khó tin thật!”
“Nàng tiên nhỏ từ đâu đến thế này?”
“Có phải cô yêu vẻ ngầu khi ông đây đánh người rồi không?”
Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến Tiêu Nhiên nhíu mày, anh không kiên nhẫn ngước mắt lên. Khi ánh mắt anh chạm vào Tống Ôn Ngôn, nụ cười lạnh trên môi đông cứng lại, vẻ thờ ơ cũng dần tan biến.
Cô lớn rồi. Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tiêu Nhiên.
Như những lần xuất hiện trong mơ của anh.
Thậm chí cô còn đẹp hơn.
Mười sáu tuổi, Tống Ôn Ngôn thực sự rất đẹp.
Cô như một bông hoa đang nở rộ, mềm mại và yếu đuối, xinh đẹp đến mức không ai rời mắt nổi. Cô mặc áo sơ mi trắng tinh khôi, váy nhỏ giản dị toát lên vẻ thuần khiết.