[Edit] Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 7
Edit: Alice
Beta: Táo
Cả đoàn trả xe ở công ty thuê xe gần sân bay rồi ngồi xe bus đến đó.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng le lói từ ngọn đèn đường xuyên qua cửa sổ. Hàn Thiên Âm lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Xe chạy không được êm lắm, thân thể cô nhẹ nhàng lắc lư, thỉnh thoảng lại đụng khẽ vào người bên cạnh.
Đỗ Kiêu cúi đầu nhìn cô vài giây, cuối cùng rời mắt nhìn lên những dãy núi đen kịt phía xa.
Đến sân bay rồi mà Hàn Thiên Âm vẫn còn mơ màng. Cô ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy càng buồn ngủ hơn. Nghĩ lại thì lời giải thích duy nhất cho việc cô ngủ cả quãng đường chính là… rượu vang buổi tối uống thật sự tác dụng quá chậm.
Vợ chồng giáo sư vì vội lên máy bay nên vừa đến sân bay đã nói lời từ biệt, chạy về hướng cửa an ninh. Cuối cùng chỉ còn lại Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu.
Hàn Thiên Âm hỏi: “Bao giờ hội giáo sư Chu mới tới?”
Đỗ Kiêu nhìn đồng hồ, còn 5 tiếng nữa.
“Còn lâu.”
Hai bên hẹn gặp nhau ở sảnh sân bay. Hàn Thiên Âm hơi mệt mỏi, cô tìm một chỗ ngồi xuống, để mặc Đỗ Kiêu đợi ở đại sảnh. Hai mươi phút trôi qua, Đỗ Kiêu cảm thấy không có việc gì nên quay lại nhìn Hàn Thiên Âm ngồi cách đó không xa. Cô hơi nghiêng đầu tựa vào ghế, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Anh tiến lại gần mới phát hiện ở chỗ trống cạnh cô có hai lon bia, một lon trống không.
Dường như cô nghe thấy động tĩnh nên cố mở mắt ra, giọng nói có phần mơ hồ, sắc mặt còn kém hơn vừa nãy: “Anh đến rồi à?”
Đỗ Kiêu nhíu mày: “Chuyện này là sao?”
Cô cười với anh: “Vừa rồi tôi hơi khát nước…nên đến tiệm bên kia mua đồ uống. Đúng rồi, để phần cho anh một lon đấy.”
Đỗ Kiêu im lặng hai giây.
“Cô uống bia giải khát?”
Cô hơi bất ngờ, cầm lon rỗng lên dí sát mắt vào nhìn, lúc này mới bắt đầu chăm chú đọc dòng tiếng anh bên ngoài bao bì: “Là rượu sao? Rõ ràng tôi mua nước trái cây mà.”
“Là bia.”
“À…đúng là bia thật…nhưng sao bên ngoài lại vẽ một quả dứa to như vậy.” Cô tự lẩm bẩm, lấy một lon khác quan sát một hồi, đưa cho Đỗ Kiêu xem: “Cái này vẽ quả táo.”
“…”
Anh giúp cô ném lon bia vào thùng rác gần đó, sau đó ngồi xuống, cúi đầu đọc điện thoại.
Một lát sau, người bên cạnh chọt chọt anh.
Anh ngẩng mặt lên, thấy cô đang dùng khăn tay bịt mũi lại.
“Này… tôi chảy máu mũi.”
Đỗ Kiêu im lặng.
“Chắc do hôm nay uống nhiều rượu quá rồi.”
Đỗ Kiêu đưa Hàn Thiên Âm đến toilet, phát hiện tất cả bồn rửa tay đều ở trong toilet. Cuối cùng anh đành bất đắc dĩ đi vào toilet dành cho bậc trung lưu.