[Edit] Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 25
Editor: Alice
Đỗ Kiêu lặng yên nhìn người trước mặt, câu hỏi có chút ngu xuẩn nhưng lại khiến tâm tình anh thoải mái lạ thường.
Anh hỏi cô: “Em có thể làm gì tôi?”
Hàn Thiên Âm nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh mới bớt lo sợ hơn một chút. Cô nhìn quần áo chỉnh tề trên người anh, thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao.”
Đến khi Đỗ Kiêu chở Hàn Thiên Âm đi ăn sáng, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.
Trong quán ăn sáng, Hàn Thiên Âm cầm trong tay cốc sữa đậu nành ấm nóng, hơi do dự xác nhận lại với anh: “Chúng ta thật sự không phát sinh chuyện gì chứ?”
“Không.”
“Chuyện gì cũng chưa phát sinh?”
Đỗ Kiêu một mực khẳng định, “Không có gì cả.”
Nghe được đáp án từ anh, Hàn Thiên Âm “ồ” một tiếng, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng. Đỗ Kiêu thấy sắc mặt phức tạp của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, hỏi: “Chuyện tối qua em không nhớ chút gì sao?”
“Ừm, nhớ mang máng .”
“Nhớ mang máng?”
“Lần nào uống rượu xong cũng bị như thế. ” Cô nghĩ ngợi: “Anh còn nhớ chuyện hôm ở sân bay LA không? Lúc đó em chỉ nhớ mình đã cắn anh một cái, còn lại đều không nhớ nữa.”
LA: Los Angeles
Nhắc đến chuyện này Đỗ Kiêu mới nhớ ra, lần trước cô cắn anh một cái, đêm hôm qua anh cũng “cắn” lại cô một phát, tính ra hai người huề nhau. Hàn Thiên Âm thấy biểu cảm vi diệu khó đoán trên mặt anh, cảm giác bất an bắt đầu trào dâng: “Chú nhỏ, anh cười lạnh gì chứ?” Đỗ Kiêu sửng sốt, anh cười lên trông khó nhìn vậy sao?
“Có phải em đã làm chuyện điên rồ gì không?”
Anh uống một ngụm cà phê, nhớ lại chuyện đêm qua, mặt bỗng nóng ran lên. Qua vài giây sau anh lại phục hồi trạng thái bình thường, nói: “Mau ăn đi.”
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Thiên Âm có chút tài liệu cần sửa lại nên cô chuẩn bị đi nhờ xe của Đỗ Kiêu đến phòng thí nghiệm. Dọc đường, cô nhìn biểu cảm như cười như không của Đỗ Kiêu, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Cô lặng yên nhai kẹo cao su, không nói gì.
Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cửa viện nghiên cứu:
“Được rồi.” Hàn Thiên Âm nói.
Chờ đến khi xe dừng hẳn, người bên cạnh vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Có lẽ do hôm nay trời nhiều mây nên trong xe khá tối. Cô nhìn khuôn mặt bình thản của Đỗ Kiêu, trong lòng có chút ngứa ngáy. Cô hỏi: “Bao giờ anh mới chuyển chỗ đến viện nghiên cứu bọn em?”
Đỗ Kiêu chỉ trả lời chung chung: “Có lẽ khoảng ba bốn tháng nữa.”
“Ồ.” Hàn Thiên Âm cẩn thận tính toán: “Vậy bình thường anh ghi thù trong bao lâu? Không phải là cũng ba bốn tháng đó chứ?”
“Có ý gì?”
Hàn Thiên Âm ghé sát mặt lại gần: “Không có gì, chỉ là…”
Sau đó, cô mạnh dạn ghé người sang ghế lái bên cạnh, chạm đôi môi ấm áp của mình lên môi anh. Anh kinh ngạc, cảm nhận được xúc cảm mềm mại còn vương mùi dưa hấu thoang thoảng. Hai người môi kề môi cọ xát một hồi lâu cô mới vươn lưỡi liếm nhẹ lên môi anh một cái.