[Edit] Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 2
Editor: Alice
Đỗ Kiêu vốn cao hơn Hàn Thiên Âm nửa cái đầu. Lúc này, đôi mắt lạnh lùng sắc bén của anh từ trên cao nhìn xuống cô đầy uy hiếp.
Hàn Thiên Âm đã dự tính trước tình huống này rồi.
Đương nhiên là cô không làm việc gì sai trái. Còn Đỗ Kiêu thoạt nhìn cũng chẳng phải loại người thân thiện gì. Nhưng cả một buổi tối suy nghĩ, cô vẫn không hiểu vì sao trong nhật kí của em gái lại có số điện thoại của anh, không có bất kì manh mối nào. Tổng hợp tất cả những chứng cứ, chi bằng trực tiếp đến hỏi Đỗ Kiêu, nhưng khả năng cao cô sẽ không nhận được đáp án mình mong muốn.
Cô khẽ hỏi anh: “Anh biết Hàn Niệm Tâm không?”
Đỗ Kiêu nghe xong, giống như đang lục lại trí nhớ. Sau đó anh lắc đầu: “Không biết”
Hàn Thiên Âm thầm đánh giá, giọng anh không giống như đang nói dối.
Có lẽ nào do cô nhạy cảm quá không?
“Ồ, có lẽ tôi nhầm rồi.”
Đô Kiêu lặng thinh, đôi mắt đen tuyền sâu hun hút của anh như đang đợi lời giải thích của cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, dừng một chút mới thoải mái đáp lại: “Lúc trước, khi đang đọc nhật kí của em gái, tôi vô tình thấy một dãy số. Sau đó tôi mới nhận ra đây là số điện thoại, điều tra thì biết là của anh. Chuyện chỉ có vậy, nếu anh không biết em gái tôi, có lẽ nó không phải một số điện thoại rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh, tôi thật sự không có ý gì.”
Đỗ Kiêu nghe xong, trầm tư suy nghĩ vài giây.
“Trước hết, là một người trưởng thành, tôi nghĩ chắc cô biết quyền riêng tư là gì. Dù em gái cô bao nhiêu tuổi thì chuyện xem trộm nhật ký này, tôi không đồng tình.”
Anh ngừng lại một chút:” Thứ hai, vì dãy số đó là em cô viết nên thay vì điều tra tôi, cô nên đi hỏi trực tiếp em ấy thì hơn.”
Hàn Thiên Âm yên lặng, một lát sau, cô vờ như bình thản, nói: “Ngài Đỗ nói rất đúng, tôi cũng muốn hỏi em gái lắm. Nhưng đáng tiếc, hai năm trước nó đã tự sát rồi.”
Không khí đột nhiên im lặng.
Đỗ Kiêu sửng sốt, một lát sau mới nhàn nhạt nói: “Xin lỗi.”
Đêm hôm đó, Hàn Thiên Âm nằm trên giường vô thức nhớ đến Hàn Niệm Tâm.
Kể từ khi bố tái hôn, cô bắt đầu dọn ra ở trong ký túc. Khi đó em gái còn rất nhỏ, mỗi lần cô gọi về hỏi tình hình gần đây thế nào, việc học ở trường có ổn không, ở nhà có buồn lắm không, Hàn Niệm Tâm đều trả lời: “Thỉnh thoảng có thể gặp được chị là em vui lắm rồi, những chuyện khác không có vấn đề gì.”
Nghĩ lại mới thấy, câu trả lời này có biết bao dồn nén.
Năm đó, Hàn Niệm Tâm lên lớp mười, Hàn Thiên Âm nhận được thư mời của đại học Cornell (*). Em gái đã rất vui sướng ôm chầm lấy cô nói: “Chị, làm sao bây giờ, em thành fan não tàn của chị mất rồi!”
(*) Hình ảnh đại học Cornell: