[Edit] Nghe Nói Anh Chưa Từng Động Lòng - Chương 11
Editor: Alice
Beta: Táo
Sự xuất hiện của Đỗ Kiêu khiến Hàn Thiên Âm có chút ngạc nhiên.
Cô đứng đó, quan sát người đàn ông đang tiến lại gần, sau đó khẽ cau mày hỏi Tư Phi: “Cậu vừa nói cái gì cơ?”
Cô không nghe rõ lắm.
Lúc này Tư Phi mới nhận ra mình nói hớ, cô nàng chu môi nhìn Hàn Thiên Âm cầu cứu.
Hàn Thiên Âm mỉm cười nhìn Đỗ Kiêu: “Chú nhỏ, cô ấy vừa khen chú đẹp trai đấy.”
Đỗ Kiêu không nói gì.
Đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, cô thấy anh cúi đầu lôi điện thoại ra. Cô đang mừng vì đánh lạc hướng thành công thì Doãn Dương lại trìu mến vỗ vai Đỗ Kiêu nói xen vào:
“Ha, tôi vừa nghe cô ấy bảo cậu là bông hoa cao lãnh đấy.”
Hàn Thiên Âm hơi bực mình.
Đỗ Kiêu lạnh lùng quét mắt nhìn, nhưng không nói gì, chỉ ghét bỏ gạt tay Doãn Dương ra khỏi vai mình.
Thấy Đỗ Kiêu lẳng lặng đi ra bến tàu, Doãn Dương cười giải thích: “Bạn tôi học y, xem ra đọc sách nhiều đến mức hỏng đầu rồi nên tính cách có hơi kỳ lạ, các cô đừng để bụng nhé.”
Ngày hôm sau, mọi người định ở lại làng du lịch một đêm. Sau khi về phòng sẽ tiếp tục chơi.
Cả đoàn được chia thành hai nhóm. Doãn Dương, Tử Phi và một vài người khác chơi mạt chược ở bên trong. Còn Hàn Thiên Âm mặc dù cái gì cũng đã thử qua nhưng không có hứng thú với bài bạc lắm, vì thế cô chơi cùng mọi người ở bên ngoài.
Vốn định cùng hai nam một nữ khác đi đánh golf, nhưng sau vài lượt cô mới biết trình độ bọn họ thực sự rất trâu, cô không đành lòng phá hoại nên đành kiếm cớ chuồn đi chỗ khác.
Ra khỏi sân golf, Hàn Thiên Âm đi dọc theo bờ hồ.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, từng áng mây trắng lững lờ trôi nổi bật trên nền trời trong xanh, ánh nắng chan hòa dìu dịu. Đầu hạ, gió thổi nhẹ nhàng bên bờ sông, trong không khí thoang thoảng mùi thơm của hoa trúc đào đỏ rực vừa nở rộ, vừa giống như hoa nhài, lại giống hoa sơn chi.
Cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đang ngồi bên bờ hồ ở phía xa nên bước tới.
Lại gần mới thấy Đỗ Kiêu đang cầm cần câu cá.
Cô bắt chuyện: “Chú nhỏ, chú câu cá một mình ở đây ư?”
Đỗ Kiêu nghe thấy giọng nói, ngước nhìn lên một cái. Cô gái trước mặt mặc quần bó và áo khoác dệt kim sáng màu, tóc đuôi ngựa bay loạn theo gió bên hồ. Hôm nay cô không trang điểm, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp và tràn ngập sức sống.
Anh thấy cô cười khanh khách tiến lại ngồi cạnh mình, im lặng không nói.
Hàn Thiên Âm ngồi cạnh anh, tay chống cằm, đôi mắt chăm chú nhìn mặt hồ. Mặt trời ấm dần lên, ánh nắng ấm áp khiến thân thể thật dễ chịu.
Gió bắt đầu nổi lên, hai người ngồi cạnh nhau không nói gì, bốn bề đều tĩnh lặng. Hàn Thiên Âm ngơ ngẩn lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran, đột nhiên hỏi: “Lúc ở Los Angeles anh nói có bệnh nhân phải cắt tử cung, phẫu thuật có thành công không?”