[Edit] [Mau Xuyên--H] Ngọc Thể Ngang Dọc__Thanh Tuyên - ☆TG7☆Chương 8: Muốn chết hay muốn sống
- Metruyen
- [Edit] [Mau Xuyên--H] Ngọc Thể Ngang Dọc__Thanh Tuyên
- ☆TG7☆Chương 8: Muốn chết hay muốn sống
Edit: Salad
“A Sân?”
Động tác chuyển động súng lục của Lê Sân ngừng lại, có chút mê hoặc nói,
“Chúng ta quen nhau sao?”
Nếu cô nhớ không lầm, nguyên thân không biết Tiền Phong trước khi cải tạo, hơn nữa không có một chút ái muội nào.
Tiền Phong bị người khác bác bỏ mặt mũi, sắc mặt có chút khó coi.
“Không ngờ rằng cô còn lưu trữ vũ khí, Thạch Thường là người một nhà, thiếu dị năng trị thương của cậu ấy, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.”
Tiền Phong nhìn như thấm thía nói,
“Tôi biết cô và anh em đáng thương này không gì đáng trách, nhưng chắc cô hiểu lầm Thạch Thường cái gì, nên giải thích rõ ràng, về sau cũng dễ nói chuyện.”
Thì ra bọn họ đều cho rằng tự Lê Sân dấu súng, không ai phát hiện đây là dị năng của cô.
“Như vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”
Lê Sân cười nghiền ngẫm, gương mặt cô bị bóng tối che khuất một nửa, Tiền Phong cũng không đoán ra ý của cô.
Nhưng mà mấy người dị năng giả kia còn như hổ rình mồi, hắn chỉ phải khẽ cắn môi, tiếp tục nói:
“Cô đã làm người trong nhà bị thương nặng như vậy, không bằng nói xin lỗi đi. Còn cây súng này, một người phụ nữ cầm cũng không dùng được, không bằng cũng giao ra đi.”
A, ý này là vừa muốn người, vừa muốn vũ khí.
Lê Sân nhẹ nhàng cười, ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo hắn dựa lại đây.
Tiền Phong cho rằng cô đồng ý thỏa hiệp, tự nhiên cũng vừa lòng, cho nên cũng không có phòng bị gì. Hắn cảm thấy Lê Sân nhớ thân phận ba người giống nhau, hẳn là cũng sẽ không đối xử tệ với hắn.
Thấy Tiền Phong nghe lời tiến đến bên cạnh người cô,tay Lê Sân hơi động, đầu súng lạnh băng cứng rắn liền để ở trên huyệt Thái Dương của hắn.
Đến lúc này, hắn vẫn còn muốn khuyên bảo:
“A Sân, đừng làm bậy, như vậy đối với cô hay đối tất cả mọi người đều không tốt…”
Cùm cụp.
Đó là tiếng súng lên đạn.
Tiền Phong thức thời khép miệng lại.
Một tay Lê Sân ôm Tô Lãm đang dựa vào cô ngủ lên, chuyện này quá nhẹ nhàng với cô. Mà khẩu súng kia, trong toàn bộ quá trình cô đứng dậy đều không hoạt động.
Mấy người Hạ Vĩ đã thấy được tình huống chỗ này, theo bản năng liền bày ra động tác phòng bị.
“ Các người nhổ ra hết đồ ăn, nước cả trại dừng chân của ba người cho tôi.Trên đường tới Z thị, đừng tới gần chúng tôi.”
Tiếng nói của cô không mang theo tình cảm gì.
Trong xương cốt cô có huyết mạch Thú tộc đang ngo ngoe rục rịch, kêu gào muốn hương vị máu. Cô phải cực kỳ nỗ lực mới có thể ức chế ý muốn bóp cò súng, khát vọng giết hắn.
“Cô đang nói bậy cái gì vậy, chúng ta không phả là một nhóm sao?”
Tiền Phong ngượng ngùng cười, muốn mượn quan hệ.