[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 5: Cõi mộng.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 5: Cõi mộng.
Màu hồng hay là màu xanh lam? Hoặc là màu trắng gạo vừa mới mua kia?
Tô Mộ Tinh đứng trước tủ quần áo do dự không chọn được.
An Thành là thành phố phía nam, mùa đông rất lạnh, đôi khi còn có thể có tuyết rơi, tối hôm qua lại ngoài ý muốn có một trận tuyết lớn rơi xuống, bên ngoài cửa sổ là một mảng trắng xóa, bao phủ trong làn áo bạc vô cùng đẹp mắt.
Trên cây dương thụ cao lớn phủ tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, gió lạnh du đãng, nhánh cây khẽ đung đưa, tuyết bay lả tả vùi sâu vào trong bùn.
Cửa sắt biệt thự khẽ kéo ra, có tiếng ô tô vọng lại.
Tô Mộ Tinh thay một váy len dài màu hồng, chân mang dép bông thỏ trắng lưu loát đổi thành đổi thành đôi giày cao gót đen.
Cô vội vàng hấp tấp xuống lầu, trong giọng nói mang theo mong đợi: “Mẹ, là mẹ sao?”
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, Tô Mộ Tinh ngơ ngác, tiếng chuông này? Chân cô đạp hụt cả người không khống chế được ngã lăn xuống dưới. Tô Mộ Tinh giãy dụa một tay bắt lấy tay vịn cầu thang gỗ bên cạnh, nghẹn ngào kêu to: “Cứu mạng!!”
“Tiểu Mộ, em tỉnh nào.” Lâm Thâm vỗ nhẹ Tô Mộ Tinh ngủ quên trên bàn.
Tô Mộ Tinh từ trong mộng tỉnh lại, cô nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh một vòng, “Vì sao anh lại dẫn em đến nơi này!”
“Tiểu Mộ, hôm nay là ngày hẹn gặp bác sĩ Trương.” Lâm Thâm đặt ly sữa bò nóng trong tay vào tay Tô Mộ Tinh, “Uống sữa bò trước đi, làm ấm dạ dày.”
“Em không muốn gặp bác sĩ Trương! Em không muốn gặp!”
“Anh Lâm Thâm, em không có bệnh!” Tô Mộ Tinh nắm cánh tay Lâm Thâm đứng dậy, “Anh phải tin em! Em không có bệnh, anh phải tin em!”
“Tiểu Mộ, đừng sợ, bác sĩ Trương là bạn của chúng ta, chúng ta chỉ là cùng bạn bè tâm sự mà thôi.” Lâm Thâm vỗ nhẹ lưng cô gái, giọng điệu mềm mỏng.
“Anh không tin em.” Tô Mộ Tinh hất tay Lâm Thâm ra, chán nản ngồi trên ghế, ôm đầu khóc lên.
“Tiểu Mộ.” Lâm Thâm nhẹ nhàng gọi tên cô, hay tay đặt trên vai cô, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
“Anh lăn đi!” Tô Mộ Tinh đẩy Lâm Thâm ra, cầm đồ trên bàn ném lung tung.
Vốn là ly sữa nóng đặt trên bàn bị nện vào đối diện tường, ly thủy tinh vỡ vụn, chất lỏng màu trắng từ bên trong chảy từ trên tường xuống, tạo ra mấy hình cột nước, tạo thành một bãi nước đọng trên sàn nhà màu xám.
“A —-!” Tô Mộ Tinh lớn liếng hét, “Máu! Chết người!”
“Chết người! Cứu mạng!”
Tô Mộ Tinh ôm đầu chạy ra cửa, Lâm Thâm nhanh tay lẹ mắt nắm chạy cánh tay cô, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.
Tô Mộ Tinh dùng cả tay lẫn chân tránh đi trói buộc của Lâm Thâm, hốc mắt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt, trên tay không biết từ lúc nào có thêm một con dao gọt trái cây.