[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 3: Mượn nụ hôn.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 3: Mượn nụ hôn.
“Bác tài, có thể đi nhanh hơn nữa sao?” Tô Mộ Tinh ngồi ghế phó lại thúc giục.
“Tôi nói này cô gái, tôi đã chạy rất nhanh rồi.” Tài xế taxi lẩm bẩm nói: “Đường này rất nhiều camera, nào dám liều mạng chứ.”
Tô Mộ Tinh dựa ra sau ghế, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giọng cô hơi khàn khàn, “Bác tài, cháu đưa chú gấp đôi tiền, phiền toái ngài lại lái nhanh thêm một chút.
“Cô gái à, cho dù là cháu đưa chú gấp trăm lần thì chú cũng không thể đem mạng của hai chúng ta ra nói đùa được.” Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lại nói chú đây cũng không thiếu tiền, lái xe chỉ công việc làm cho vui mà thôi.”
“…”
Tài xế taxi mượn mấy giây chờ đèn đỏ đánh giá hành khách ngồi ghế lái phụ mấy lần, ông ta lái xe mấy chục năm loại khách nào mà chưa từng gặp qua, bản lãnh khác thì không có nhưng nhìn người thì ngược lại có mấy phần chuẩn xác, cô gái này lớn lên xinh đẹp, hơn nửa đêm lại vội vã chạy đến hội sở, tám chín phần là chạy đi đánh ghen rồi.
Đầu năm nay, đàn ông xuất quỹ đúng là không có lý do gì, đừng nói là trong nhà nuôi một bà mặt vàng, hay là trong nhà có một nàng tiên đi chăng nữa thì cũng ăn vụng ở ngoài như thường, nghĩ đi nghĩ lại, khó tránh khỏi có mấy phần đồng tình, chân ga giẫm mạnh thêm một chút, vừa tăng vừa cảm khái: “Haizz! Đàn ông thật không ra gì!”
Tô Mộ Tinh hơi mơ hồ, nhàn nhạt liếc qua bác tài, hơn bốn mươi tuổi, tóc dài đâm phía sau ót, dáng vẻ nhu hòa, khuôn mặt lại có mấy phần nho nhã, cô hơi do dự mở miệng nói: “Chú à, bạn trai chú đối với chú không tốt sao ạ?”
Nếu không thì mắng đàn ông làm gì? Cong?
Khóe miệng bác tài co giật, giả vờ trừng mắt nhìn Tô Mộ Tinh, sau đó lắc đầu cười nói: “Mấy cô gái các cháu, máu hủ trong người ngay cả chú già cũng không buôn tha!”
Tô Mộ Tinh bĩu môi, cười gật đầu, xe chạy hơi nhanh, cô không dám mở miệng trò chuyện.
Đối phương lại giống như mở máy hát, hồi ức ẩn giấu dưới đáy hòm đều dốc hết ra: “Lúc chú còn trẻ thì thật sự có con trái thích chú, khi đó tóc chú dài hơn bây giờ, dáng vẻ vẫn tương đối đẹp trai, mà những cô gái các cháu lúc này hay nói gì mà tiểu thịt tươi…”
“…”
Nửa tiếng lái xe, không tính xa.
Lúc xuống xe, Tô Mộ Tinh vẫn trả gấp đôi tiền xe, nhưng bác tài lại không chịu nhận, chỉ lấy đúng số tiền cần lấy sau đó lái xe đi.
Lý Hàng Vĩ ngồi xổm hút thuốc ở ven đường, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Mộ Tinh từ trên xe taxi bước xuống, lập tức dập tắt nửa điếu thuốc đang hút dở chạy về phía Tô Mộ Tinh.
“Chị, chị đã đến rồi!”
Tô Mộ Tinh, “Đi vào trong bao lâu rồi?”
Lý Hàng Vĩ lấy điện thoại ra nhìn thời gian: “Đúng bốn năm phút rồi ạ.”