[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 21: Hứa lão nhị.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 21: Hứa lão nhị.
Gần đến hoàng hôn, chân trời chỉ còn một ánh tà dương cuối cùng, ánh chiều tà xé ra một đạo quang đỏ rực ở cuối chân trời phía tây, vầng trăng khuyết dần lên trên đỉnh đầu chiếu ra một chùm sáng trong trẻo mỏng manh, mặt trăng và mặt trời cùng chiếu sáng.
Hai người một trước một sau ra khỏi cục cảnh sát, Hứa Thanh Nhiên đi đến bãi đậu xe lấy xe, Tô Mộ Tinh đi theo phía sau, hôm nay cô đi nhờ xe đến, vốn dĩ không hề đi xe.
Người đàn ông mở cửa lên xe, Tô Mộ Tinh lưu loát vòng qua trước mở cửa ghế phụ ngồi vào trong xe.
Hứa Thanh Nhiên đang cài dây an toàn thấy thế gì dừng lại, nhìn về phía cô.
Tô Mộ Tinh không đợi anh mở miệng đã trơn tru cài dây an toàn trước, rồi nho nhã nói: “Trời đã tối rồi, một mình tôi về nhà không an toàn.”
Mắt dài của Hứa Thanh Nhiên nhếch lên, lạnh nhạt nói: “Cô nhìn xem, rất an toàn đấy thôi.”
Loại lời nói cấp bậc gãi ngứa này không có chút lực sát thương nào với Tô Mộ Tinh cả, đôi mi dài nhấp nháy, trêu đùa nói: “Mắt của bác sĩ Hứa không tốt rồi, không đeo kính cũng có thể lái xe sao?”
“…” Anh chỉ là cận không đến một độ mà thôi, không có mù.
Tô Mộ Tinh thẳng eo, hai tay để trên đùi, “Làm phiền ngài đưa tôi về.”
Hứa Thanh Nhiên thu hồi ánh mắt, giọng điệu hời hợt, “Tôi còn có việc, không tiện.”
Khóe môi Tô Mộ Tinh hơi cong lên, xỏ lá nói: “Không sao cả, thời gian của tôi rất nhiều.”
Hứa Thanh Nhiên hơi hất cằm nhìn người phụ nữ bên ghế phụ, ánh mắt thâm trầm, khởi động xe.
Hàng cây cối hai bên đường quốc lộ nhanh chóng lui ngược về phía sau, ánh chiều tà le lói, ánh đèn đường lung linh tạo nên sự sôi nổi trong mắt người đời.
Trong xe im ắng không một tiếng động.
Tô Mộ Tinh nhịn không được mà liếc mắt nhìn người đàn ông bên ghế lái, ống tay hơi kéo lên trên miễn cưỡng lộ ra một đoạn cổ tay, áo sơ mi hơi rộng cởi bỏ hai nút áo ở cổ áo, hai tay để trên tay lái, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều nhìn thẳng về phía trước, anh mím môi ung dung thản nhiên, con ngươi sâu thẳm như mực.
Trên đường phố, xuyên qua dòng xe cộ, cảnh đường phố cũng thay đổi.
Tô Mộ Tinh ngồi không yên, cô dịch mông chỉnh tư thế, “Bác sĩ Hứa, đây là đi đâu thế ạ?” Vừa rồi anh nói còn có việc, nhưng cô cũng không hỏi cụ thể, giờ phút này đã ở trên xe hơn hai mươi phút, cô không kiềm chế được sự hiếu kì trong lòng.
Hứa Thanh Nhiên bật đèn xi nhang, đánh tay lái, chậm rãi mở miệng nói: “Sợ tôi bán cô?”
Đuôi lông mày Tô Mộ Tinh treo ý cười, “Bán nghệ không bán thân.” Cô ngừng một lát còn nói, “Anh là ngoại lệ.”
Khóe mắt Hứa Thanh Nhiên trong tầm nhìn khẽ liếc người phụ nữ, hừ một tiếng, không trả lời.
Tô Mộ Tinh chép chép miệng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.